“Meo meo…” Con mèo trắng nhảy lên mép giường, Chung Tinh ôm nó vào lòng vuốt ve, thì thầm: “Mèo con…yên tâm…tao sắp mang chủ nhân của mày về đây rồi!”
[………….]
Hôm sau Ôn Dịch Phàm đã cử người đến Trầm Gia mang tất cả đồ đạt vật dụng đến biệt thự hoa oải hương.
Tiểu Mễ hôm nay cũng đến bệnh viện thăm cha, hơn một tháng nay bệnh cha cô lại trở nặng. Sang giai đoạn cuối rồi, bác sỹ thông báo cho cô biết chỉ có thể sống thêm một tháng nữa. Cô thật sự không tài nào tập trung viết lách, người thân duy nhất của cô chỉ có cha. Cố gắng cỡ nào thì số phận không thay đổi được.
Sau khi rời bệnh viện Thiên Ái. Tiểu Mễ lái xe đến công viên Ước Nguyện, tại công viên này có một hồ nước có bức tượng tạo hình viên ngọc to màu xanh biển. Người ta truyền tai nhau rằng chấp tay thành tâm mong ước trước viên ngọc đó, điều tốt lành đến.
“Tiểu Mễ em khoẻ không?”
Tiếng nói quen thuộc của Chung Tinh vang lên. Tiểu Mễ quay lại thì anh ta đã đứng sát người cô. Cô dịch người lùi ra sau, thất thế xém té may mà Chung Tinh đỡ kịp kéo cô ngã vào lòng anh ta.
“Mễ Mễ em làm gì sợ anh dữ vậy?”
“Em không có! Sao anh ở đây?”
Tiểu Mễ vừa hỏi vừa đẩy anh ra, lách người đứng xa Chung Tinh. Điều này khiến Chung Tinh vô cung khó chịu. Anh thương Tiểu Mễ nhiều bao nhiêu càng ghét Ôn Dịch Phàm bấy nhiêu.
Ôn Dịch Phàm rõ ràng mang Tiểu Mễ đêm Tiểu Mễ dấu khỏi anh. Giờ anh mới hiểu rõ cái tính chiếm hữu của Ôn Dịch Phàm.
“Em không muốn gặp anh sao?”
“Không có, tại em thấy trùng hợp quá thôi!”
Chung Tinh kéo Tiểu Mễ ngồi xuống ghế đá, hai người ngồi cạnh nhau chứ tâm hồn cứ như xa vạn lý. Mỗi nghĩ mỗi suy nghĩ khác nhau.
Chung Tinh trái tim hướng về Tiểu Mễ đã mười mấy năm, liếc sơ qua cảm nhận được trái tim Tiểu Mễ đã rung động với Ôn Dịch Phàm bá đạo, kiêu ngạo kia rồi.
“Tiểu Mễ em đang sống ở đâu vậy? Ở cùng Ôn Dịch Phàm sao?”
“Em…”
Thấy Tiểu Mễ không trả lời được, ngầm hiểu mọi suy đoán của anh là đúng. Nên không mong chờ câu trả lời xác thực đầy đau lòng kia nữa. Lái qua chuyện khác.
“Cha em không khoẻ đúng không?”
“Sao anh biết?”
“Anh gặp em ở bệnh viện Thiên Ái mà!”
Tiểu Mễ nghe xong càng ngạc nhiên, nhưng cũng lo lắng cho sức khoẻ của Chung Tinh, trao ánh mắt quan tâm, khẽ hỏi: “Chung Tinh anh bệnh gì sao?”
“À! anh đến thăm Trắc Du, anh ta bị đánh nhập viện.”
“Hả? Sao lại bị đánh, em thấy anh Trắc Du hiền khô mà, gây thù chuốc oán với ai sao?”
Chung Tinh cười cười: “Ừ hiền lắm. Đem đại cong tử nhà người ta ném vô hồ nước lạnh. Bị quản gia người ta đánh tơi tả.”
“Trời đất, ai vậy?”
“Mạc Dinh Hy.”
Tiểu Mễ nhớ ngờ ngợ ra đã từng gặp Mạc Dinh Hy đi cùng Chung Hân trông họ rất đẹp đôi.
“Á là cái anh thích Chung Hân đó hả?”
“Ừ, anh chàng đó được Ôn Dịch Phàm cưng lắm đấy!”
“Sao anh nói vậy?”
Tiểu Mễ hồn nhiên hỏi khiến Chung Tinh nhớ lại là cái chết của cậu bạn thân Ôn Dịch Thật. Cảm giác tội lỗi lại ùa về.
“Tiểu Mễ bỏ qua việc đó đi. Nói anh biết cha em sao rồi?”
Tiểu Mễ trưng ra vẻ mặt u buồn, Chung Tình kéo cô ngã lòng vuốt ve. Cô gái nhỏ nấc lên khóc ướt cả áo somi trắng bờ ngực ấm, đến nhịp tim đập nhanh Tiểu Mễ điều cảm nhận rõ…
…………….Biệt Thự Hoa Oải Hương……………
“Cô mò về rồi à?”
Tiểu Mễ vừa bước vào phòng khách chưa kịp quan sát gì, thì một giọng nói lạnh lẽo truyền tới tai, ngẩng lên thấy đích thị Ôn Dịch Phàm ngồi như vua chúa trên sofa.
“Anh không có việc gì làm hả? Tới đây làm gì?” Tiểu Mễ nói xong lướt ngang qua sofa tiến thẳng lên lầu vào phòng, tâm trạng đang đau lòng vì cha mình thì hơi đâu mà quan tâm lời nói kia, sức đâu mà tranh cãi. Tiểu ngã lưng nằm dài trên giường đá đôi guốc dưới chân từng chiếc bay ra xa…
Đôi mắt nhắm nghiền, chẳng biết cô đã ngủ bao lâu rồi, nhưng khi tỉnh lại thì bản thân không còn ở dưới đất nữa, mà đang trên không trung. Ôn Dịch Phàm bế cô trên tay, khuôn mặt hầm hầm như sát thủ.
“Ôn Dịch Phàm anh làm gì vậy? thả tôi xuống!”
Chả cần nghe cô nói gì, vùng vẫy bao nhiêu. Anh ta mang cô ném thẳng xuống hồ bơi rộng lớn của sân sau biệt thự.
“Á!!!” Tiểu Mễ la lên một tiếng vùng vẫy chìm dần xuống đáy hồ. Hầu gái Tử Nhu thấy thiếu gia mặc kệ không nhảy xuống cứu Tiểu Mễ, liền phóng xuống hồ vớt Tiểu Mễ bơi vào bám ở thành hồ bơi. Mang lên sơ cứu ép ngực tiếp hơi, nước ọc ra khoé miệng, Tiểu Mễ tỉnh lại mơ hồ thấy nét mặt lo lắng của Tử Nhu.
“Cám ơn Tử Nhu.”
Ôn Dịch Phàm phong thái lạnh tanh bước tới hai tay đặt trong túi quần, cúi ngửi ngửi thứ gì đó trên người cô. Cô thu mình ướt sủng quyết rũ lại.
“Anh, anh làm gì vậy?”
“Tắm cho cô, tôi không thích mùi người đàn ông kia dính trên người cô.”
“Mùi đàn ông, anh theo dõi tôi!”
Ôn Dịch Phàm chả buồn giải thích, nắm chặt tay cô lôi lên phòng ngủ đẩy vào phòng tắm, vơ lấy khăn tắm trong tủ ném cho Tiểu Mễ đang ngơ ngác.
“Tắm đi, tôi chờ!” Dứt lời đóng mạnh cửa xoay người ngã lên giường, với lấy quyển tiểu thuyết đang đọc dở dang.
Trước khi Tiểu Mễ về Ôn Dịch Phàm đã ngồi đọc giết thời gian, đang đọc giữa chừng thì nhận được tin nhắn hình ảnh mà vệ sĩ gửi về, hình Chung Tinh ôm Tiểu Mễ ở công viên.
Tiểu Mễ quấn mỗi khăn tắm bước ra, Ôn Dịch Phàm quét mắt dọc cơ thể nuột nà quyến rũ, cơn thèm muốn dâng lên. Đã hơn một tháng nay anh không động chạm vào người con gái nhỏ nhắn xinh đẹp này rồi.
Tiểu Mễ thấy Ôn Dịch Phàm nhìn mình không dời mắt, phần kinh sợ truyền lên não bộ. Cô dịch chân bước chậm rãi lại lấy quần áo, chưa kịp mở tủ thì Ôn Dịch Phàm đã vác cô ném xuống giường.
“Anh làm gì vậy?”
“Làm chuyện nam với nữ nên làm!” Dứt lời anh ta leo hẳn lên giường kẹp chặt hạ thân cô gái nhỏ. Một tay vừa tháo cà vạt một tay giữa chặt hai tay cô trên đầu giường. Tiểu Mễ vùng vẫy bao nhiêu điều vô ít.
“Ôn Dịch Phàm đây là cưỡng hiếp đấy! Mau thả tôi ra.”
Anh bỏ ngoài ta lời nhắc nhỡ vô bổ, nhanh chóng tháo bung hàng cút áo của mình, chiếc áo sơ mi trắng chạm sàn. Bước tiếp theo cởi phăng chiếc khăn tắm che chắn tầm mắt của anh.
“Á! không được!” Tiểu Mễ kinh hoàn la lên đồng thời hai tay che trước ngực. Hành động này càng tăng thêm phần kích thích cho Ôn Dịch Phàm.
Núi đôi ẩn hiện càng tăng thêm sự thèm khát khám phá. Vòng eo cong kiến chạm vào vừa vặn đôi tay nam nhân, lỗ rốn nhỏ sâu hút, hỏm eo săn chắn, vùng tam giác phơi bày ra vô cùng gợi dục.
Tiểu Mễ xấu hổ khi ánh mắt nam nhân quét tỉ mỉ trên cơ thể thanh thuần của mình.
“Đâu phải lần đâu tôi chạm vào cơ thể cô, ngại thế làm gì?”
Ôn Dịch Phàm cúi người tay xoa miệng hôn dọc từ trên cổ lướt xuống bầu ngực căn tròn, nút vào nhả ra nhũ hoa hồng hào, ngón trỏ tùy tiện bởn cợt nhũ hoa còn lại. Tay còn lại trang thủ xoa nắn vùng eo nhỏ, dịch ngón tay khám phá rốn sâu…
Kết thúc nụ hôn ướt át hai nhủ hoa vương tơ nước miếng. Anh dùm lưỡi điêu luyện xoáy lướt từ mạn sườn xuống rốn rồi lướt dọc từ hông lên hổm nách. Sau đó chạm vào vùng kín của nữ nhân hai ngón tay tìm kiếm điểm trọng yếu…
Lưỡi anh di chuyển tới đâu là cơ thể mẫn cảm của thiếu nữ nhũng ra, khoái cảm thể xác không kiềm chế được.
Tiểu Mễ nhắm mắt lại không dám nhìn nam nhân đang xâm phạm từng điểm kích thích thể người mình. Tự nhiên cô không còn ý định phản kháng nữa. Ôn Dịch Phàm bắt đầu cởi dây thắt lưng, khoá quần cũng được kéo xuống. Vật to lớn của đàn ông cũng cộm lên trong chiếc quần sịp trắng.