“Dinh Hy, cậu yêu con gái tôi hoan nghênh hai tay, nhưng con trai thì không được. Ngoan đi đừng lỳ lợm.”
Mạc Dinh Hy không thèm nghe điều vô bổ từ Ôn Dịch Phàm, bởi cái anh cần nói Ôn Dịch Phàm sẽ sốc tận não.
“Ôn Dịch Phàm, tôi bao cho anh biết, ngày mai là lễ đính hôn của con gái Trầm Gia với Chung Tinh đấy!”
Ôn Dịch Phàm cầm thiệp mời của Mạc Dinh Hy, giây phút đầu anh rất bình thản, nhưng giây phút sao anh vô cùng choáng ván, trên thiệt mời là lễ đính hôn của Trầm Tiểu Mễ. Chính xác là Hà Tiểu Mễ của anh yêu.
“Dinh Hy, chuyện này là sao? Cậu nói đi?”
Ôn Dịch Phàm không kiềm chế được cảm xúc bấu chặt vai Mạc Dinh Hy vừa lay vừa gào lên. Mạc Dinh Hy đau nhăn mặt, vươn tay đẩy Ôn Dịch Phàm ra.
“Ôn Dịch Phàm, anh bình tỉnh cái coi. Muốn giết người hả?”
Ôn Dịch Phàm sao bình tĩnh được, người anh yêu lại sắp gả cho tình địch trong tình yêu, đồng thời là đối thủ trên thương trường kinh doanh. Cẩu huyết gì đây. Người mình yêu thành chị dâu mình, mạ nó nghĩ tới thôi anh đã muốn đánh chết Chung Tinh rồi.
“Mạc Dinh Hy theo tôi!”
“Này…khoan đã, anh muốn đi đâu?”
Ôn Dịch Phàm nắm tay kéo Mạc Dinh Hy ra cửa, Mạc Dinh Hy vừa hỏi vừa nhìn phía sau Ôn Dịch Phàm, vào tới thang máy, không ngờ đụng mặt Trắc Du thấy tay Mạc Dinh Hy đan tay Ôn Dịch Phàm, Trắc Du nổi máu ghen níu Mạc Dinh Hy ra ngoài.
Ôn Dịch Phàm thời khắc này này tâm trí chỉ có Tiểu Mễ, nên không cản trở Mạc Dinh Hy nữa, anh bấm số xuống hầm đỗ xe…
Một chiếc xe Lamborghini lao nhanh trên đường, Ôn Dịch Phàm bên trong xe khuôn mặt hiện rõ giận dữ.
Biệt thự Trầm Gia.
Một lúc sau xe dừng lại trước biệt thự Trầm Gia, đúng lúc Tiểu Mễ bước ra cổng mở cửa. Thấy Ôn Dịch Phàm cô vô cùng kinh ngạc.
“Ôn Dịch Phàm, anh tới đây làm gì?”
Ôn Dịch Phàm dè chặt giữ hai tay cô trên cửa cổng, gằn giọng:
“Hà Tiêủ Mễ, ai cho phép cô đính hôn hả?”
“Anh điên hả? Bỏ ra!”
Ôn Dịch Phàm vác Tiểu Mễ ném vào băng ghế sau, rồi nhanh chóng lái xe về biệt thự Oải Hương.
Biệt Thự Oải Hương.
Ôn Dịch Phàm vác Tiểu Mễ đi thẳng lên phòng ngủ, ném cô lên giường, đè hôn ngấu nghiến đôi môi mềm, luồng tay qua kẻ tóc. Hôn nhẹ lên vành tay ửng đỏ.
Tiểu Mễ phản kháng kịch liệt, anh quật tay cô giữ chặt trên đỉnh đầu. Mặc kệ cô la hét khàng giọng anh ta cởi sạch đồ cô, hôn đánh dâu khắp thân thể trắng nõn.
Đưa tay chạm vào chỗ khe nhỏ của cô, thi triển mò tìm điểm mấu chốt mân mê một lúc, thì thúc mạnh ngón tay vào khe nhỏ.
Cô cảm thấy khá đau khi chỗ dưới bị bàn tay thô bạo quấy phá, răng nghiến chặt không muốn phát ra những âm thanh xấu hổ.
Anh cúi người chạm đầu lưỡi tài nghệ, kết hơn ngón tay thuần thục…
“A…ưm…!”
Cô không kiềm chế được run rẫy, phát ra tiếng hoan ái. Nảy người uốn éo theo nhịp ra vào của ngón tay kia, anh choàng người ngậm nút hai * ngực nữ nhân, cô nảy người ôm chặt lấy cổ anh, áp mặt anh thật sát vào ngực mình.
“Mễ Mễ, cô đúng là ngọt ngào…Ôm chặt tôi vào…”
Nhanh chóng Ôn Dịch Phàm đẩy vật kia vào sâu trong âm *. Điều đặng ra vào, cô thả lỏng mặc kệ sự thô bạo của Ôn Dịch Phàm xoay trở người con gái nằm úp, nằm ngữa, ngồi nằm…
Ôn Dịch Phàm rỉ vào tay cô toàn những lời ám muội kích thích, nhìn cô xấu hổ cắn ngón tay bút măng, khuôn mặt ửng đỏ, càng khiến hưng phấn phấn trong anh lên cực hạn, tăng tộc độ chạy đua, ưỡn người kết thúc, tinh hoa bơi thẳng vào lòng nước sâu…
Ôn Dịch Phàm ngã người kéo Tiểu Mễ gối đầu lên tay mình nhắm mắt vào giấc ngủ, Tiểu Mễ cuộn mình trong lòng anh, cảm nhận hơi ấm từng người đàn ông bá đạo xen lẫn thô bạo vừa rồi.
Cô không dối lòng được là bản thân đã yêu Ôn Dịch Phàm ngày một sâu đậm rồi, nhưng lòng tự trọng, xen tự ti phận nghèo, nên mới nhiều lần đẩy anh ra xa mình. Còn vì tình bạn với Chung Hân nên không thể yêu anh được.
Giây phút trong thấy anh mắt u buồn khi đến đứng trước cổng nhà cô, cô nhận ra anh có lẽ yêu cô thật lòng. Nhưng tại sao hôm cưỡng đoạt lần đầu của cô xong, anh đã rời đi không để lại một lời nào. Hận vì điều đó nên có gặp anh cô thề ngoài công việc ra sẽ không phát sinh tình cảm.
…..
Chẳng biết Tiểu Mễ đã ngủ bao lâu rồi, nhưng khi tỉnh lại, mò mẩm trống không, mở mắt ra nhìn căn phòng còn mỗi mình cô. Ôn Dịch Phàm lại biến mất. Tột cũng nỗi đau là đây sau, anh ta chiếm hữu rồi lại rũ bỏ cô như thú vui qua đường sao?
Tiểu Mễ lê bước chân nặng nhọc xuống lầu, Tử Nhu chạy lại niềm nở hỏi hang.
“Tiểu Mễ, cô sao rồi.Để tôi mút cháo nóng cô ăn cho lại sức nha.”
Tiểu Mễ nở nụ cười mỉa mai nhìn Tử Nhu:
“Tử Nhu, cô biết chuyện vừa rồi luôn à, Tôi đúng là nhục nhã rồi.”
Nói xong Tiểu Mễ hướng ra cửa, Tử Nhu sựng và giây rồi vội chạy theo.
“Tiểu Mễ, nghe tôi nói đã, cô hiểu lầm gì rồi phải không?”
“Tức cười, hiểu lầm ư? Tôi hiểu đúng…”
Tiểu Mễ nói xong dạt Tử Nhu đang cản đường sang bên, nói tiếp: “Tránh ra, tôi không quan tâm cái khỉ gì nữa, anh ta mãi mãi là một tên sở khanh!”