Hạnh cười :
– Làm cho anh Minh.
Thảo đứng lên :
– Anh Minh nào vậy ?
– Thì người mi gặp ngoài cửa đó nếu không nhờ anh ta, có lẽ mi còn khổ sỡ dài dài
Thảo lườm bạn :
– Ta có biết anh ta mặt tròn mặt méo đâu, mi khéo nóị
Hạnh cười :
– Chưa biết càng hay đễ ta kêu ãnh qua đây i biết mặt luôn nhạ
– Ê, không cần đâụ
– Mi không cần nhưng ta cần
Vậy là Hạnh biến nhanh, một lát sau Thảo đã nghe nhõ nói chuyện tíu tít, cô vội quay người đị
– Anh Minh, nhỏ Thanh Thảo, bạn em đó.
Thảo miễn cưỡng quay lại cười xã giao không ngờ Minh kêu lên :
– Thì ra là cô bé.
Nghe anh ta kêu lên thẳng thốt, Thảo quay lạị Bốn mắt giao nhau, Thảo
bối rô”i :
– Là anh à ?
Hạnh ngơ ngác :
– Hai người quen nhau rồi hả ?
Thảo lúng túng :
– Ddâu có, mới gặp hồi nãy mà.
– Anh Minh, có đúng vậy không ?
Minh cười :
– Hình như là vậỵ
Hạnh kêu lên :
– Cái gì mà hình nhự
Minh đáp:
– Bạn em giống cô gái anh gặp lần đó.
Hạnh reo lên :
– Bà chằn anh gặp bữa trời mưa đó hả ?
Minh gật đầu, anh lén nhìn Thảo, anh thấy rõ nét sượng sùng trên khuôn mặt cô bé.
Hạnh nói tiếp :
– Anh Minh ơi, bà chằn đó so với nhỏ Thảo chắc cũng không hơn không kém đâụ
Thảo lườm bạn :
– Không ngờ mi có lối giới thiệu bạn bè độc đáo như vậỵ
Hạnh cười :
– Thôi đừng vờ nữa, thà cho anh Minh biết sớm còn hơn sau này lộ
ra anh ấy sẽ bão tao là người nói dốị
Minh cười :
– Tinh ngịch là tính vui nhộn của tuổi trẻ, anh thích như vậỵ
Hạnh lắc đầu :
– Anh sẽ phãi hối hận vì sỡ thích đó. Cấm anh sao này tìm em than
phiền đó.
– Theo anh nhận xét, Thảo rất hiền.
Thảo hất ặt :
– Anh không nên nhận xét bề ngoàị Hiền hay không Thảo nghĩ anh
hiễu rõ hơn ai hết mà.
Mỹ Hạnh reo lên :
– A, bộ anh Minh biết coi tướng hã anh Minh, xem tướng em xem có