Khách sạn.
Đóa Đóa còn ngồi khóc trong phòng trị liệu, con bé đã khóc mấy tiếng đồng hồ rồi, thanh âm khàn khàn, mắt sưng lên, nước mắt nước mũi làm dính đầy quần áo, thoạt nhìn thật thảm.
Cố Phong Hàm vẫn chưa rời đi, Tiểu Mạn đem Đóa Đóa giao cho anh, vậy nên anh phải chịu trách nhiệm với Đóa Đóa, vô số lần anh muốn đi vào cắt đứt quá trình trị liệu của chuyên gia, nhưng cuối cùng anh lại không làm như vậy, bởi vì anh còn lý trí hơn Giang Ý Mạn, biết làm như thế nào mới là tốt nhất đối với Đóa Đóa.
Mãi cho đến khi chuyên gia hướng về phía Cố Phong Hàm, ý bảo anh có thể đi vào, Cố Phong Hàm mới đi vào.
Đóa Đóa chưa từng gặp qua Cảnh Mộc Thần, cảm thấy chú kia thật lạnh lùng, có vẻ còn lạnh lùng hơn so với ba của nó, làm cho người ta sợ hãi. Đóa Đóa vẫn kiên trì ngồi khóc, bởi vì khóc là phương hướng duy nhất nó có thể làm lúc này, đồng thời cũng là cách giúp nó xua đuổi đi sự sợ hãi.
“Thế nào, căn cứ theo quan sát của ông thì có chữa được không?” Cố Phong Hàm hỏi vị chuyên gia.
“Rất khó khăn. Bệnh tình của cô bé có vẻ không được khả quan lắm.”
“Những gì tôi muốn nghe không phải là rất khó khăn, không tốt lắm, mà là hy vọng ông có thể thay đổi được con bé, biến nó trở thành một người bình thường.” Cố Phong Hàm nói: “Tôi cho ông ba ngày.”
Ba ngày?
Đây là một nhiệm vụ hoàn toàn không thể hoàn thành, ông là một chuyên gia chuyên trị rối loạn tâm lý ở trẻ nhỏ, là người đã giúp rất nhiều trẻ em trên thế giới phục hồi lại được sức khỏe tinh thần, nhưng trường hợp nhanh nhất cũng phải đến ba tháng mới khỏi.
Hơn nữa, các trường hợp kia bệnh tình còn không nghiêm trọng như Đóa Đóa đâu.
Hiện tại ông không nắm chắc có thể chữa khỏi hoàn toàn cho Đóa Đóa hay không, chỉ có thể thử xem, vậy mà Cố Phong Hàm lại bắt ông trong vòng ba ngày phải hoàn thành nhiệm vụ, căn bản là không thể.
“Có vấn đề?” Cố Phong Hàm hỏi.
“Rất có vấn đề, đối với trường hợp này, ba ngày là không thể.”
“Vậy có biện pháp nào chữa khỏi nhanh chóng hay không, bắt Đóa Đóa phải thay đổi trong thời gian nhanh nhất.” Cố Phong Hàm nói.
Chuyên gia đăm chiêu suy nghĩ.
“Như vậy đi, cậu mang cho tôi một ít tư liệu, tất cả tư liệu của Đóa Đóa và những người thân cận bên cạnh con bé, quan hệ giữa bọn họ, hết thảy đều mang tới đây, tôi cần phải nắm rõ, sau đó mới đưa ra được biện pháp.”
Cố Phong Hàm đi về phòng lấy ra một chiếc máy tính bảng.
“Trong này có toàn bộ tư liệu ông muốn, cho ông mười phút để xem.” Cố Phong Hàm nói.
Chuyên gia không nói gì, Cố Phong Hàm quả thực chính là ma quỷ, rất biết hành hạ người khác.
“Tôi sẽ cố hết sức.” Chuyên gia ôm máy tính bảng vào phòng nghiên cứu.
Cố Phong Hàm cầm một quả táo, ngồi xổm trước mặt Đóa Đóa.
“Muốn ăn không?” Anh hỏi Đóa Đóa.
Đóa Đóa đã lâu không ăn gì, hiện tại nó đặc biệt đói. Nhưng nó sẽ không đưa tay ra lấy quả táo, bởi vì nó cảm thấy người chú trước mắt này không phải là người tốt, hơn nữa nó đang ở đâu? Đóa Đóa không biết tại sao mình lại ở đây, nó rất muốn về nhà.
Đóa Đóa lại khóc lên, khóc rất thảm thương.
“Ở đây không có ai quan tâm đâu, nếu muốn khóc thì cứ việc khóc.” Cố Phong Hàm nói chuyện rất cứng rắn.
Anh biết Đóa Đóa chỉ là một đứa trẻ, nhưng anh cũng muốn nói cho Đóa Đóa biết rằng, nó khóc cũng vô dụng, một đứa trẻ năm tuổi, hẳn là có thể hiểu chuyện, không nên coi mình là công chúa, cho rằng chỉ cần mình khóc, mọi người trên toàn thế giới đều sẽ đáp ứng ý muốn của mình.
“Cứ tiếp tục khóc, cứ tự nhiên như ở nhà.” Cố Phong Hàm ngồi xuống sàn, vừa nhìn chằm chằm Đóa Đóa, vừa ăn táo.
Chuyên gia đang nghiên cứu tư liệu, nhìn thấy bộ dáng này của Cố Phong Hàm, cũng chỉ có thể lắc đầu ngán ngẩm.
“Tôi đã tìm ra biện pháp rồi.” Chuyên gia lên tiếng sau khi đọc xong thông tin.
Cố Phong Hàm đứng lên, nhìn Đóa Đóa: “Tiếp tục khóc, không cần để ý bọn ta.”
Cố Phong Hàm cùng chuyên gia đi đến bàn làm việc nghiên cứu.
“Đóa Đóa rất yêu Giang Vũ Phỉ, mà Giang Vũ Phỉ này là người các cậu muốn chỉnh đúng không? Giang Vũ Phỉ này đã từng học tâm lý học dành cho trẻ nhỏ, cô ta nhất định đã áp dụng các kiến thức chuyên môn trong quá trình nuôi dạy Đoá Đoá, cộng thêm việc lấy thân phận là mẹ của con bé, khiến cho hiện tại Đóa Đóa chỉ tin tưởng và phụ thuộc vào một mình cô ta. Cho nên, chúng ta dù là ai, cũng đều không có biện pháp lấy được tín nhiệm của Đóa Đóa nữa.” Chuyên gia phân tích rất rõ ràng.
Cũng là nhờ Cố Phong Hàm đã chuẩn bị tư liệu rất đầy đủ, quan hệ của mỗi người đều được anh đánh dấu, chỉ rõ ràng, vừa nhìn liền hiểu.
“Hiện tại có biện pháp gì tốt không?” Cố Phong Hàm hỏi.
“Rất đơn giản, chúng ta chỉ cần làm cho Đóa Đóa mất đi tín nhiệm đối với Giang Vũ Phỉ là được. Chỉ là, làm như vậy thì lại có hai loại khả năng xảy ra. Loại thứ nhất, nếu loại bỏ được sự quan trọng của Giang Vĩ Phỉ trong lòng Đoá Đoá, con bé có thể sẽ bắt đầu tin tưởng, mở lòng chấp nhận người khác. Loại thứ hai, chính là Đóa Đóa không tiếp nhận được, nghĩ rằng ai cũng lừa gạt mình, dẫn đến sau này không tin tưởng bất kì ai nữa.” Chuyên gia nói.
“Khả năng nào lớn hơn?” Cố Phong Hàm hỏi.
“Dựa theo tình huống hiện tại của Đóa Đóa, loại thứ hai có khả năng lớn hơn.” Chuyên gia nói.
Vì vậy, chuyên gia cảm thấy nên từ từ điều trị, dành nhiều thời gian vẫn tốt hơn. Nhưng Cố Phong Hàm lại muốn thật nhanh, anh không có quá nhiều thời gian để kéo dài, Tiểu Mạn cũng như vậy.
“Quyết định mạo hiểm đi.” Cố Phong Hàm chốt biện pháp.
Anh lại ngồi xổm trước mặt Đóa Đóa. Đóa Đóa còn đang khóc, chỉ là nó đã quá mệt mỏi, cho nên tiếng khóc dần nhỏ đi rất nhiều.
“Khóc mệt rồi à? Như vậy đi, giờ chú sẽ gọi điện thoại cho mẹ con là Giang Vũ Phỉ, nói con bị bắt cóc, bảo cô ta mang năm trăm triệu đến cứu con. Con chỉ cần phối hợp với chú khóc vài tiếng là được. Nếu cô ta thực sự sẵn sàng mang tiền đến đây, chú sẽ thả con đi, nhưng nếu cô ta không muốn mang theo tiền, hoặc cúp máy của chú, thì có nghĩa là cô ta đã bỏ rơi con. Thời gian tới, con phải ngoan ngoãn ở đây chữa bệnh, ok?”
Biết Yêu