“Hai người bọn họ có thể làm gì được tôi.” Giang Ý Mạn cười cười: “Anh và Hiên Hiên sao vậy? Sao hai người lại ngủ ở đây cả đêm? Anh thì còn được, nhưng Hiên Hiên còn nhỏ như vậy.”
Thẩm Giai Nghị bị Giang Ý Mạn trách mắng.
“Hiên Hiên nói muốn ở lại chơi cùng cô nên chúng tôi ngồi trong xe định đợi, kết quả lại ngủ quên mất.” Thẩm Giai Nghị giải thích.
Anh ném “pháo” sang cho Hiên Hiên, bởi vì anh không muốn để cho Tiểu Mạn cảm thấy anh là một người ba không đáng tin cậy, sẽ tổn hại đến hình tượng cao lớn của anh trong lòng Tiểu Mạn.
“Anh mau gọi Hiên Hiên dậy, chúng ta cùng nhau vào nhà ăn cơm.” Giang Ý Mạn cạn lời.
Sau bữa ăn.
Thẩm Giai Nghị đưa Hiên Hiên đi học, Giang Ý Mạn đến tập đoàn TM, Từ Phong là người đầu tiên vào văn phòng của cô. Đã hai ngày không gặp được Boss, anh đặc biệt nhớ cô.
Nhìn thấy Giang Ý Mạn đến công ty, phản ứng đầu tiên của Từ Phong chính là nhào đến ôm cô. Đương nhiên, anh ta không dám ôm thật, sợ bị chủ tịch tặng cho vé máy bay, bay đến phương trời xa xôi.
“Giúp tôi điều tra một chuyện.” Giang Ý Mạn đi thẳng vào vấn đề.
“Có phải là chuyện ba cô bị tai nạn xe?” Từ Phong hỏi.
“Ừm, chuyện này không đơn giản, tôi cần biết rõ chân tướng, nếu ba thật sự bị người ta hại chết, tôi sẽ không bỏ qua.” Giang Ý Mạn nói.
“Boss, chuyện này chủ tịch đã cho thám tử tư đi điều tra rồi, hơn nữa chủ tịch còn lên tiếng, nhất định phải tìm được chân tướng, chắc chắn sẽ có kết quả nhanh thôi.”
Thầy? Hai ngày nay không nhìn thấy anh, không biết đang bận cái gì.
“Anh ấy đi đâu rồi?” Giang Ý Mạn hỏi.
“Có việc vừa đi ra ngoài, đúng rồi, chủ tịch hẹn cô trưa nay cùng nhau ăn cơm, đây là địa chỉ.” Từ Phong nói.
“Được, tôi biết rồi, đi làm việc đi!” Giang Ý Mạn gật đầu.
Buổi trưa.
“Ngon không?” Cố Phong Hàm ngồi nhìn Tiểu Mạn ăn.
“Ừm, ngon lắm, cám ơn thầy.” Giang Ý Mạn nói.
“Nếu em thích thì sau này thường xuyên đến đây ăn, anh đã mua lại quán này rồi.” Cố Phong Hàm nói.
“Mua lại?” Giang Ý Mạn cảm thấy thầy đang tiêu tiền hoang phí.
Kỳ thật, ở trong lòng Ý Mạn, cô đang yên lặng đưa ra một quyết định. Kế hoạch của cô chính là, chờ cô điều tra rõ ràng cái chết của ba, sau đó liền nghĩ biện pháp mang theo Đóa Đóa cùng Hiên Hiên rời khỏi nước F.
Lúc trước còn ba, cô không thể đưa ra quyết định dứt khoát này, nhưng giờ ba đã đi, trong một đêm đột nhiên mất rất nhiều thứ, trong nháy mắt cô liền hiểu, rời đi là lựa chọn tốt nhất.
Cho nên, thầy mua lại nơi này cũng vô dụng, về sau cô cũng sẽ không tới nữa.
Giang Ý Mạn nhìn Cố Phong Hàm, cô không nói ra suy nghĩ trong lòng mình, bởi vì cô cảm thấy không cần nói ra, thầy cũng sẽ hiểu được.
Tiểu Mạn nguyện ý cùng thầy trở về trụ sở chính.
Cố Phong Hàm rút giấy giúp Tiểu Mạn lau sạch khóe miệng. Hôm nay, anh chỉ muốn ngắm nhìn cô nhiều hơn.
“No chưa?” Cố Phong Hàm hỏi.
“Ừm, no rồi.” Giang Ý Mạn gật đầu.
“Đi, dẫn em đến một nơi.” Cố Phong Hàm ngồi lên chiếc xe đạp, Giang Ý Mạn do dự một chút rồi vẫn ngồi lên, ôm lấy thắt lưng anh, xuất phát.
Cô hiểu, thầy thân là chủ tịch tập đoàn TM lại cưỡi xe đạp dẫn cô đi dạo, không phải là muốn làm cho cô vui vẻ một chút sao?
Cố Phong Hàm đưa Tiểu Mạn đến một chỗ bên hồ. Có liễu rủ, dưới hồ còn có lá sen, hiện tại chính là mùa hoa sen nở rộ, phong cảnh đẹp đẽ, trong không khí còn thoang thoảng hương vị của lá sen.
Hai người họ xuống xe, đứng ở bên hồ nhìn vào cảnh đẹp trước mắt, hít một hơi thật sâu.
“Thầy, nơi này đẹp quá, em thích.” Giang Ý Mạn nhắm mắt lại, cảm nhận vẻ đẹp mà thiên nhiên ban tặng.
“Tặng em đấy.” Cố Phong Hàm nói.
“A… Tặng em?” Giang Ý Mạn không kịp phản ứng.
Thật kỳ lạ! Hôm nay thầy tặng cho cô nhiều đồ vậy? Vừa rồi là một quán phở, hiện tại lại là cái hồ đầy sen này.
“Thầy à, cái này không phải cũng là muốn tặng cho em luôn đấy chứ?” Giang Ý Mạn ngờ nghệch chỉ vào một biệt thự siêu cấp xinh đẹp nằm ngay phía sau hồ sen, đứng ở trong biệt thự liền có thể nhìn được hết cảnh đẹp trước mắt.
“Thông minh.” Cố Phong Hàm giống như phù phép, đem một cái chìa khóa đặt trong lòng bàn tay Tiểu Mạn: “Sau này những lúc không vui, em có thể đến nơi này ở vài ngày, sẽ không có ai quấy rầy em, tất cả nơi này đều là của em.”
Thầy đã mua hết chỗ này? Trời đất ơi phí bao nhiều tiền!
“Sao đột nhiên thầy lại tặng em nhiều thứ thế?” Giang Di Mặc hỏi.
“Không có việc gì thì không thể tặng đồ cho em?” Cố Phong Hàm mỉm cười.
Có một số thứ muốn cũng không thuộc về mình. Cố Phong Hàm là một người sống rất rõ ràng, cho tới bây giờ, Tiểu Mạn là người duy nhất anh muốn mà không thể có.
Anh sẽ không cưỡng cầu Tiểu Mạn làm bất cứ chuyện gì cô không muốn, càng sẽ không bắt buộc cô phải ở cạnh mình, chỉ cần Tiểu Mạn vui vẻ, anh liền vui vẻ.
“Sao em cứ có cảm giác hôm nay thầy rất kỳ quái, trước kia thầy chỉ tặng quà em vào ngày lễ tết, hoặc là lúc sinh nhật gì đó, hôm nay đâu phải là ngày lễ gì, đột nhiên lại tặng nhiều như vậy.” Giang Ý Mạn không yên tâm.
“Coi như anh muốn em vui vẻ một chút đi!” Cố Phong Hàm nói.
“Được, vậy em cười một cái cho thầy xem nè, hì hì.” Giang Ý Mạn cố gắng cười.
Cô rất cảm tạ anh, lúc tâm tình cô không tốt anh liền mang cô ra ngoài chơi, còn tặng cho cô biệt thự diện tích lớn như vậy, nơi này sẽ trở thành một hoa viên bí mật của Tiểu Mạn.
Cô cùng anh đi chơi đến khuya, Cố Phong Hàm đạp xe chở Tiểu Mạn về nhà.
“Thầy có muốn vào thăm ba em một chút không?” Giang Ý Mạn hỏi.
“Ừm.” Cố Phong Hàm gật đầu.
Tiểu Mạn và anh cùng nhau đi đến trước bài vị của ông Quốc, hai người cầm hương trong tay.
“Ba, quên nói cho ba một bí mật. Đây là thầy của con Cố Phong Hàm, không phải là ông chủ của công ty nhỏ gì, lại càng không phải loại người xấu xa không đáng tin cậy. Anh là chủ tịch của Tập đoàn TM, vừa giàu có lại là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này.”
“Thầy đã chăm sóc con suốt 5 năm qua, tình cảm của chúng con rất sâu đậm, giống như người thân trong gia đình vậy. Xin lỗi ba, bây giờ con mới nói với ba sự thật này, chắc ba ngạc nhiên lắm! Con gái cưng của ba thế mà lại là học trò của chủ tịch Tập đoàn TM đấy.”
Giang Ý Mạn nói xong, nước mắt lại rơi xuống. Cố Phong Hàm nhìn Tiểu Mạn, anh đem hương trong tay cắm lên.
“Tiểu Mạn rất lợi hại, từ khi cháu dìu cô ấy lên vị trí tổng giám đốc tập đoàn TM cho tới bây giờ, chưa bao giờ cô ấy làm cháu thất vọng một lần nào, cô ấy dựa vào năng lực siêu cường của mình ngồi vững ở vị trí này, hơn nữa còn chứng minh thực lực của mình với mọi người, chắc hẳn bác rất kiêu ngạo về cô ấy đúng không! Tiểu Mạn là niềm tự hào của chúng ta.” Cố Phong Hàm đặc biệt nghiêm túc nói.
Ở trong mắt anh, Tiểu Mạn chính là một người vô cùng ưu tú.
“Em là niềm tự hào của tất cả chúng ta, không cho phép em khóc, nghe rõ không hả?” Cố Phong Hàm dịu dàng dùng ngón tay giúp cô lau sạch sẽ nước mắt trên mặt.
Tiểu Mạn cũng đâu muốn khóc, chỉ là cô nhịn không nổi.
Cố Phong Hàm ở nhà Tiểu Mạn một lát. Càng tán gẫu cùng anh, Giang Ý Mạn càng cảm thấy trong lòng trống rỗng, có loại cảm giác như sắp phải rời xa anh vậy.
“Thời gian không còn sớm nữa, anh về đây.” Cố Phong Hàm nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, nói.
“Thầy, em tiễn anh.” Giang Ý Mạn đưa anh ra ngoài biệt thự.
Cố Phong Hàm xoay người, khi anh đưa lưng về phía Tiểu Mạn, vẫn là không nhịn được lại quay đầu lại.
“Có thể ôm anh một cái không?” Cố Phong Hàm giang tay ra, chờ mong Tiểu Mạn nhào vào trong ngực anh như trước kia.
Ôm? Sao cứ có cảm giác sẽ chia xa vậy? Hôm nay thầy thật kỳ quái.
Giang Ý Mạn gật đầu, ngoan ngoãn nhào vào trong ngực anh, ôm lấy thắt lưng anh. Tay Cố Phong Hàm đặt trên đỉnh đầu Tiểu Mạn, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Chăm sóc bản thân cho thật tốt, bất kể xảy ra chuyện gì, anh vĩnh viễn đều là hậu thuẫn kiên cường của em, biết chưa?” Lời nói của Cố Phong Hàm càng ngày càng giống như là nói lời tạm biệt.
Anh bảo Tiểu Mạn ôm anh một cái, đối với Cố Phong Hàm mà nói lại giống như cái ôm cuối cùng. Bởi vì anh biết, sau này Tiểu Mạn sẽ ở bên người đàn ông mình thích, chờ cô yêu đương rồi kết hôn, Tiểu Mạn sẽ không bao giờ ôm anh như bây giờ nữa.
“Hôm nay thầy thật kỳ quái, có phải có chuyện gì không?” Giang Ý Mạn lại hỏi.
“Không có. Nghỉ ngơi sớm một chút, lấy lại tinh thần, anh cho phép em đau lòng ba ngày, qua ba ngày, không thể tiếp tục sống trong quá khứ, nhớ chưa?” Cố Phong Hàm nói.
“Ừm.” Giang Ý Mạn ngoan ngoãn gật đầu, chờ thầy lên xe rồi cô lại trở về phòng.
Thầy nói không sai, cô không thể suy đồi nữa, nước mắt không giải quyết được vấn đề gì.
Ngày hôm sau.
Giang Ý Mạn khoác trên mình bộ trang phục công sở, uống xong viên thuốc trị đau đầu, cô lại trở về làm Giang Ý Mạn khí phách như xưa.
“Giang tổng, cô không đi đưa tiễn chủ tịch sao? ” Từ Phong đi tới.
“Gì cơ?”
“Chủ tịch sắp lên máy bay rồi, cô không biết?” Vẻ mặt Từ Phong mơ hồ.
Giang Ý Mạn lắc đầu, cô đột nhiên nhớ tới hôm nay là ngày cô cùng thầy ước định sẽ cùng nhau về nước. Mười giờ xuất phát, hiện tại đã là chín rưỡi.
“Giang tổng, cô đi đâu đấy?” Từ Phong thấy Giang Ý Mạn vội vã rời khỏi công ty, chẳng lẽ là đuổi theo chủ tịch?