Có Chút Ngoài Ý Muốn, Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 43: Trừ khi anh muốn ly hôn



“Làm sao vậy? Có chuyện con không tiện nói với dì sao?” Giang Ý Mạn chú ý tới vẻ mặt của con trai.

Hiên Hiên là một đứa trẻ rất thông minh, dù còn nhỏ nhưng nó đã hiểu được tất cả mọi chuyện.

“Không có gì ạ, dì, chơi bóng với con một lát có được không?” Hiên Hiên cố nặn ra một nụ cười.

Cậu có một bí mật luôn giữ trong lòng, đó là về mẹ! Hiên Hiên từng thấy mẹ lén đánh Đóa Đóa, tra tấn em ấy, mắng nhiếc em ấy rất nhiều lần. Khi ba không có nhà, mẹ sẽ thường đánh Đóa Đóa mỗi khi ai làm mẹ tức giận.

Vì Đóa Đóa không nói được nên dù mẹ có làm gì thì cũng không ai biết, sau mỗi lần đánh mắng Đóa Đóa là mẹ lại bắt đầu điên cuồng xin lỗi em ấy, Đóa Đóa sẽ luôn tha thứ cho mẹ, em ấy còn nhỏ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghĩ rằng bản thân làm không tốt nên đã khiến mẹ tức giận.

Nhưng theo quan điểm của Hiên Hiên thì hoàn toàn không phải như vậy, chẳng qua là mẹ đang lợi dụng sai lầm của Đóa Đóa để trút giận mà thôi.

Không ai dám nói ra những lời này, bởi vì sợ sau khi nói ra, ba ba nhất định sẽ trừng phạt mẹ, Hiên Hiên vẫn là muốn cho mẹ một cơ hội, cho nên trong lòng cậu luôn có hai luồng ý kiến.

Một bên cho rằng mẹ không sai, một bên khác lại phủ nhận điều đó, hết lần này tới lần khác đều không biết phải làm sao, vậy nên chỉ có thể giấu ở trong lòng.

“Đương nhiên là được rồi! Giờ chơi đi, hôm nay nhất định phải phân thắng bại! Dì sẽ không nhường con nữa đâu à nhen.” Giang Ý Mạn lập tức nhảy xuống khỏi xích đu, chống hai tay lên hông, giả bộ kiêu ngạo.

“Ai sợ dì chứ, con sẽ không thua đâu, mọi người trong trường đều gọi con là vua ném bóng đấy.” Hiên Hiên cũng vênh mặt.

“Thật sao? Con giỏi vậy! Nhưng thật xui cho con khi gặp phải dì – bà hoàng bắt bóng đây, con làm sao mà thắng nổi ha ha ha!” Giang Ý Mạn cười nói.

Bọn họ bắt đầu chơi! Hai người sẽ ném bóng qua cho nhau, ai bắt được chính xác nhất sẽ là người chiến thắng.

Rõ ràng Giang Ý Mạn cố ý làm trò ngu xuẩn, cô toàn giả vờ ngã để cho Hiên Hiên thắng.

Hai người chơi một lúc lâu, cuối cùng biến thành hai con mèo lấm lem, Hiên Hiên rất vui vẻ, Giang Ý Mạn cũng vậy, không có gì tuyệt vời hơn khi cô được chơi với con trai của mình.

“Con đi tắm đi, dì đi xem Đóa Đóa thế nào rồi.” Giang Ý Mạn mỉm cười.

Cô đi vào phòng của Đóa Đóa, vừa bước đến cửa liền nhìn thấy Thẩm Giai Nghị đi ra, tay vẫn cầm khay thức ăn.

“Vẫn chưa ăn à?” Giang Ý Mạn hỏi.

Thẩm Giai Nghị lắc đầu, anh cũng không còn cách nào khác, cứ tưởng rằng Đóa Đóa chỉ đang giở trò nhỏ, khóc một hồi, sau đó đói bụng sẽ ăn, nhưng lần này không phải. Thẩm Giai Nghị đã coi thường con gái rồi, lần này nó rất bướng bỉnh.

“Để tôi vào thử xem sao?” Giang Ý Mạn nói.

“Có được không? Đừng quên là Đóa Đóa hiện tại ghét cô nhất đấy!” Thẩm Giai Nghị lo lắng.

Nếu như Giang Ý Mạn đi vào làm nó tức giận, sợ là đêm nay không có ai được nghỉ ngơi.

“Đành phải thử thôi! Dù sao cũng không nghĩ được cách nào khác, không thể để cho Đóa Đóa cứ nhịn đói như vậy được, anh nhìn không ra sao? Nó đang dùng biện pháp tuyệt thực để ép anh cho Giang Vũ Phỉ về nhà đấy?” Giang Ý Mạn nói.

Đóa Đóa mới năm tuổi, làm sao đã biết dùng chiêu tuyệt thực để dọa ba mẹ, chắc hẳn đây là kế hoạch của Giang Vũ Phỉ.

“Được rồi, cô vào thử đi.” Thẩm Giai Nghị đồng ý.

Giang Ý Mạn cầm khay đồ ăn, đi vào phòng.

Không tới một phút đồng hồ! Trong phòng liền vang lên tiếng bát đĩa rơi xuống đất, Thẩm Giai Nghị vội vàng chạy vào, thấy đồ ăn đều rơi trên mặt đất, bát đĩa đã vỡ vụn.

“Đóa Đóa, sao con lại có thể cáu gắt vô cớ như thế?” Giọng nói của Thẩm Giai Nghị rất lớn và nghiêm nghị.

Bình thường anh thật sự rất cưng chiều Đóa Đóa, con bé là bảo bối tâm can của anh, nhưng hôm nay nó lại làm ầm ĩ không dứt, cho dù Thẩm Giai Nghị có yêu thương nó đến đâu cũng không chịu nổi.

Tiếng gầm của anh khiến Đoá Đoá rất bất ngờ, nó há miệng, giống như sắp khóc.

“Thôi được rồi, anh đừng mắng con bé, là do tôi cầm không chắc nên mới bị đổ. Tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ, hay là anh cứ đi ra ngoài trước đi!”

Tâm trạng của Đóa Đóa đang không tốt, dù có hung dữ với nó đến đâu cũng chỉ làm nó khóc nhiều hơn mà thôi.

Giang Ý Mạn ngồi xổm dưới đất nhặt những mảnh đĩa vỡ, lại bị nó đâm trúng ngón tay, máu chảy ra, cô lập tức lấy tay kia che lại.

“Không sao chứ?!” Thẩm Giai Nghị nhíu mày.

“Tôi không sao.” Giang Ý Mạn siết chặt tay hơn, lại tiếp tục dọn.

Thẩm Giai Nghị đi tới nắm lấy tay cô, kéo Giang Ý Mạn ra khỏi phòng.

“Cô không cần dọn dẹp, cứ để người hầu đến dọn sau.” Anh nói.

Giang Ý Mạn bị anh kéo vào thư phòng, tay của Thẩm Giai Nghị to đến mức có thể bao trọn lấy cả bàn tay cô, khiến cô có cảm giác rất an toàn, Giang Ý Mạn nhìn bóng lưng của anh, có chút mê hoặc.

“Ngồi xuống” Anh nói.

Giang Ý Mạn ngồi lên sofa, nhìn thấy Thẩm Giai Nghị cầm hộp thuốc ngồi xổm trước mặt cô, anh cẩn thận giúp cô băng bó vết thương, trông động tác rất thành thục.

Thẩm Giai Nghị là một người rất đặc biệt, vẻ ngoài anh trông có vẻ lạnh lùng, nhưng thực chất bên trong rất mềm yếu, ấm áp, chắc hẳn là Giang Vũ Phỉ vẫn chưa khai thác được điều này.

“Cảm ơn.” Giang Ý Mạn nói.

“Đừng nhúc nhích.”

Cô không dám động đậy nữa, ngoan ngoãn ngồi im, đợi anh xử lý vết thương cho xong rồi mới nói.

“Được rồi, mấy ngày này đừng động vào nước quá nhiều, có chuyện gì thì cứ để những người khác làm.” Giang Ý Mạn nghe thấy được sự lo lắng trong lời nói hờ hững của Thẩm Giai Nghị.

Dựa theo tính cách của Thẩm Giai Nghị, anh ấy không phải là người hay quan tâm đến người khác, nhưng khi bạn tiếp xúc lâu với anh, bạn mới hiểu ra rằng, anh ấy là một người rất ấm áp, đặc biệt rất để ý, quan tâm đến mọi người xung quanh.

“Mà này, còn Đóa Đóa thì sao? Chúng ta không thể để con bé tuyệt thực mãi được!” Giang Ý Mạn hỏi.

Thẩm Giai Nghị im lặng, anh không biết!

“Tôi có một đề nghị như thế này, nói ra anh đừng tức giận, hay là anh để cho Giang Vũ Phỉ trở về đi! Dù sao cô ấy cũng là mẹ của Đóa Đóa, chỉ cần cô ấy trở về, mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết.”

Giang Ý Mạn cũng không muốn cho Giang Vũ Phỉ thực hiện được kế hoạch của cô ta, chính cô ta cố ý xúi giục Đoá Đoá.

Nhưng Giang Ý Mạn không thể chịu đựng được nữa, cô ấy mới chính là mẹ của Đóa Đóa, cô ấy phải có trách nhiệm với đứa nhỏ, không thể đứng nhìn Đóa Đóa tuyệt thực như vậy mãi được, nó còn quá nhỏ, nếu để lâu sợ rằng sẽ tổn hại đến sức khoẻ.

“Không được.” Thẩm Giai Nghị vững vàng với quyết định của mình.

“Anh thật sự muốn nhìn thấy Đóa Đóa xảy ra chuyện sao? Tuy Giang Vũ Phỉ rất quá đáng, nhưng hai người vẫn là vợ chồng cơ mà, trừ khi anh muốn ly hôn với cô ấy! ” Giang Ý Mạn nói.

Từ “ly hôn” vừa thốt ra khỏi miệng cô, bầu không khí cũng lập tức thay đổi, nếu để người khác nghe được những lời này, có lẽ sẽ hiểu lầm rằng Giang Ý Mạn đang xúi giục Thẩm Giai Nghị ly hôn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.