“Đoá Đoá, đây là dì Mạn.” Giang Vũ Phỉ ôm Đoá Đoá nhỏ nhắn trong tay và nhẹ nhàng giới thiệu với cô.
Đến bây giờ Giang Ý Mạn mới biết đứa con gái quý giá của mình tên là Đoá Đoá, con bé sợ cô đến mức không muốn nói, cái đầu nhỏ bé của nó cọ cọ vào trong vòng tay của Giang Vũ Phỉ.
Nhưng cũng phải thôi, dù gì cô cũng chưa tiếp xúc với chúng bao giờ, đối với hai đứa nhỏ, cô chỉ là một người xa lạ cần có thời gian làm quen.
“Không sao, Đóa Đóa sợ người lạ, sau này sẽ từ từ thân quen với dì thôi. Nhớ kỹ, tên dì là Giang Ý Mạn, dì là dì của con.” Nụ cười trên mặt Giang Ý Mạn cứng đờ.
Tiểu Đoá Đoá vẫn không để ý đến cô, mà dựa vào vòng tay của mẹ như một cún con lầm lì, đôi tay nhỏ bé bằng da thịt của con bé ôm lấy cổ Giang Vũ Phỉ, con bé rất phụ thuộc vào mẹ của mình.
“Còn con? Cậu bé đẹp trai, con tên là gì?” Giang Ý Mạn cúi xuống nhìn con trai, cười hỏi.
Thằng bé rất đẹp trai, đang mở to mắt nhìn Giang Ý Mạn, trong đầu dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Con tên là Hiên Hiên, dì có phải là em gái của mẹ con không ạ?” Hiên Hiên hỏi.
Hiên Hiên quả thật thông minh, mới năm tuổi liền có thể đoán ra được một mối quan hệ phức tạp như vậy. Chỉ là cái danh hiệu này làm cho Giang Ý Mạn đau lòng.
“Đúng! Chúng ta là người một nhà! Hiên Hiên, Đoá Đoá, muốn ăn gì? Tối nay dì đãi hai con! Hãy ăn thật no nhé!” Giang Ý Mạn cười nói.
Hiên Hiên không có trực tiếp trả lời, mà là nhìn về phía Giang Vũ Phỉ, muốn nghe ý của mẹ.
“Ừm, chúng ta đi ăn một bữa với dì.” Giang Vũ Phỉ nói.
“Vâng ạ, con cảm ơn dì.” Hiên Hiên rất khách sáo đáp.
Mọi người ngồi xuống, người phục vụ mang thực đơn đến, cô gọi những món đắt tiền nhất trong nhà hàng, hầu hết các món đều được trẻ con yêu thích, bàn ăn được sắp xếp dày đặc, nhìn rất ngon mắt.
Hiên Hiên có tính cách rất vui vẻ hoà đồng, liền bắt đầu ăn cơm, nhưng còn Tiểu Đóa Đóa dường như rất nhút nhát, con bé im lặng ở trong vòng tay của Giang Vũ Phỉ, không biết là sợ người lạ hay chỉ sợ mỗi Giang Ý Mạn.
“Đoá Đoá, con không muốn ăn sao? Nhìn anh trai ăn ngon chưa kìa.” Giang Ý Mạn đích thân gắp rau bỏ vào bát cho con bé.
Đoá Đoá cũng không thèm nhìn, khi nhìn thấy đôi đũa của Giang Ý Mạn đi qua đây, nó quay đầu đi, vẻ mặt nhỏ nhắn ghét bỏ, Giang Ý Mạn chỉ có thể thu tay lại, đứng ngồi không yên.
“Đoá Đoá bị sao vậy?” Giang Ý Mạn hỏi Giang Vũ Phỉ.
“Nó lúc nào cũng thế này. Cứ đến buổi tối là đặc biệt thích dính lấy tôi. Chắc là hôm nay chưa ngủ đủ giấc nên có chút nóng nảy!”
Đúng lúc này, điện thoại di động của Giang Vũ Phỉ vang lên, cô muốn đi ra ngoài nghe điện thoại, nhưng Đoá Đoá cứ bám chặt cô không buông, cho nên Giang Vũ Phỉ đành phải một tay ôm Đoá Đoá, một tay cầm điện thoại đi ra ngoài nghe.
Khi Giang Ý Mạn nhìn thấy cảnh này, cô thực sự không biết mình sai ở đâu.
Rõ ràng Giang Vũ Phỉ âm mưu lừa gạt con của cô, nhưng bây giờ chúng lại coi Giang Ý Mạn là người xấu, thậm chí còn không thèm nhìn mặt cô, trái tim cô vô cùng đau đớn.
“Dì à, dì đừng buồn, Đoá Đoá từ nhỏ đến giờ đều không thích nói cười như vậy, thậm chí em ấy còn không thèm nói chuyện với con. Không phải em ấy ghét dì đâu.” Hiên Hiên nhìn Giang Ý Mạn nói.
“Con bé từ nhỏ đã như thế này sao? Cho nên Đoá Đoá chưa biết nói?” Giang Ý Mạn kinh ngạc.
Rõ ràng là anh em sinh đôi, nhưng Hiên Hiên rất hoạt bát, còn Đoá Đoá thậm chí còn chưa biết nói, lại rất sợ người lạ, chỉ có ở bên người thân mới có thể cảm thấy an toàn.
“Vâng, con chưa từng nghe thấy em ấy nói chuyện, nhưng em ấy hiểu tất cả những gì chúng ta nói.” Hiên Hiên nói.
“Thế mẹ đã từng cho em đi khám chưa con?” Giang Ý Mạn lo lắng.
Cô sợ con bé có vấn đề về thể chất nên không cười nói được, nếu bị bệnh thì có thể chữa khỏi, nếu không sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của con bé.