“Nhìn xem, đây là dì, đây là mẹ, chúng ta là chị em rất tốt, dì sẽ không làm gì con đâu, bây giờ con có thể yên tâm được chưa?”
Đoá Đoá nhìn thấy bức ảnh liền khóc ít hơn trước một chút, nhưng ánh mắt vẫn nghi ngờ dò xét.
“Đoá Đoá, dì sẽ không làm gì em đâu, ngoan nào, có anh ở đây với em mà.” Hiên Hiên thì thầm với em gái.
Đoá Đoá nhỏ bé ngoan ngoãn gật đầu, Giang Ý Mạn lấy thuốc, cẩn thận bôi lên vết bầm cho nó, Đóa Đóa nghe Hiên Hiên kể chuyện cười nên không khóc nữa.
Sau khi xoa thuốc xong, Giang Ý Mạn kể chuyện về cô và Giang Vũ Phỉ hồi nhỏ cho bọn trẻ nghe, kể về những chuyện ngu ngốc cô đã từng làm.
Hiên Hiên cười đến mức ngã lăn ra ghế, Đoá Đoá nghe rất nghiêm túc, nhưng vẫn không cười nổi, trên mặt vẫn luôn không chút biểu cảm.
Về sau Đoá Đoá dần dần ngủ thiếp đi, cái đầu nhỏ rơi vào trong vòng tay của Giang Ý Mạn, cô thực sự bị sốc, cảm giác ôm con gái còn sướng hơn ôm vô số của cải.
Giang Ý Mạn thực sự muốn bắt cóc hai đứa trẻ về nhà nuôi.
“Dì ơi, dì mới về nước phải không ạ? Con chưa từng nghe mẹ nhắc đến dì.” Hiên Hiên hỏi.
“Đúng vậy! Dì vừa mới trở về, sau này chúng ta sẽ được gặp nhau rất nhiều đấy.” Giang Ý Mạn nhìn con trai, càng nhìn càng thích.
Đặc biệt là Đóa Đóa đang ở trong lòng, thật khiến cô thương xót.
“Vâng! Con rất thích dì. Dì thật tốt, không giống như mẹ, mẹ không bao giờ kể chuyện cho bọn con nghe.”
Mỗi khi nhắc đến mẹ, trong mắt Hiên Hiên luôn hiện lên cảm giác hụt hẫng, lũ trẻ rất khao khát tình cảm gia đình nhưng không thể có được, chẳng ai quan tâm đến chúng cả.
“Đây là số điện thoại của dì. Khi nào con muốn nghe kể chuyện thì gọi điện cho dì nhé.” Bàn tay của Giang Ý Mạn đặt lên đầu Hiên Hiên, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Có thể gọi bất cứ lúc nào sao ạ?” Hiên Hiên nhìn cô, hỏi vẻ mong đợi.
Nó tự nghĩ, nếu dì là mẹ thì thật tuyệt.
“Tất nhiên rồi.”
Xe đã dừng ở bên ngoài biệt thự của Thẩm gia.
Người giúp việc thấy xe về thì vội vàng chạy tới.
“Em gái tôi ngủ rồi.” Hiên Hiên đối với người hầu nói.
“Vâng, thiếu gia, giao cho tôi.”
Người hầu cắm đầu vào xe. Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì phát hoảng.
Cô chủ nhỏ lại thực sự nằm trong vòng tay của một người phụ nữ xa lạ ngủ ngon lành? Cô thường không thích ai ôm, ngoại trừ ba, mẹ và anh trai, không ai chạm vào cô được, ngay cả những người hầu bọn họ cũng chỉ có thể ôm lúc cô đang ngủ say.
“Cô là?” Người hầu tiến lại ôm Đóa Đóa, hỏi.
“Bạn của bà chủ cô, cô ấy nhờ tôi mang bọn trẻ về. Đoá Đoá bị thương trên trán, cô nhớ gọi bác sĩ đến xem xét, tránh để lại sẹo trên mặt con bé.” Giang Ý Mạn ra khỏi xe, để lại vài câu rồi quay người rời đi.
Người hầu một lúc sau mới tỉnh táo lại: “Chậc chậc, người phụ nữ này rốt cuộc có lai lịch gì, lại làm ra vẻ là bà chủ, còn lên giọng dặn dò người khác.”
“Ba ba.” Hiên Hiên hét lên.
Thẩm nhị gia bước đến, dáng người anh cao lớn, khí phách phi thường, giữa hai lông mày có khí chất đế vương, vẻ mặt lạnh lùng chớ đến gần.
“Giang Vũ Phỉ đâu?”
Vẻ mặt anh rất nặng nề, lời nói chứa đầy sự bất mãn.
“Công ty tạm thời có việc nên mẹ đi giải quyết rồi ạ, mẹ nhờ tài xế đưa bọn con về nhà.” Hiên Hiên thành thật trả lời.
“Cô ta đã đi thì đừng quay lại nữa. Khóa cửa lại, mọi người đi nghỉ ngơi đi, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được ra mở cửa.” Anh ôm Đóa Đóa vào trong lòng, bước vào trong biệt thự.
“Ba, mẹ không làm gì sai cả, con xin ba tha thứ cho mẹ lần này đi!” Hiên Hiên theo sát ba ba, muốn cầu xin cho mẹ.
“Để con cho một người phụ nữ xa lạ mang về, chuyện này là sao?” Thẩm nhị gia vô cùng ghét hành động của Giang Vũ Phỉ.
“Dì ấy không phải người lạ.” Hiên Hiên bận giải thích lại.
“Vậy cô ta là ai?” Anh dừng bước, quay đầu lại nhìn thì bóng dáng vừa rồi đã biến mất.
Nhưng anh có thể thấy rõ ràng vừa rồi có một người phụ nữ lạ mặt xuống xe cùng con anh.