“Cô tới đây làm gì?” Thẩm Giai Nghị xem thường Giang Ý Mạn.1
Đây không phải là nơi phụ nữ nên đến.
“Vậy anh đang làm gì ở đây? Anh rể là ra ngoài chơi gái sao, Giang Vũ Phỉ có biết vụ này không ta?” Giang Ý Mạn lùi lại hai bước, khoanh tay, dáng vẻ rất kiêu ngạo.
“Đây là việc của tôi, không cần cô quan tâm.” Thẩm Giai Nghị nhẹ giọng nói.
“Vậy thì anh cũng đừng quan tâm đến việc của tôi. Tôi tới đây tìm ai cũng đều không liên quan gì đến anh, hừ.” Giang Ý Mạn tiêu sái xoay người, bước chân có chút vội vàng.
Nhưng Thẩm Giai Nghị lại đột nhiên nắm cổ tay cô, kéo lại.
Cô xoay người hai vòng, lưng dựa vào tường, Thẩm Giai Nghị chống tay lên tường, cả người Giang Ý Mạn đều bị kẹt.
Trong hành lang của hội quán, thỉnh thoảng cũng sẽ có người qua lại, nhưng chẳng ai quan tâm mấy chuyện này cả, bởi vì nơi đây là nơi đến để giải thoát khỏi những gò bó, mọi người có thể tha hồ phóng đãng thoải mái.
“Anh muốn làm gì?” Giang Ý Mạn ngẩng đầu, căng thẳng nhìn Thẩm Giai Nghị.
Khuôn mặt đẹp trai, phong lưu của anh khiến tim Giang Ý Mạn đập nhanh không ngừng, mỗi lần đến gần Thẩm Giai Nghị, cô đều không thể kiềm chế được mà ngắm nhìn anh.
“Không có chuyện gì cả, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một chút, thân là tiểu thư của Giang gia thì đừng nên đến mấy nơi như thế này. Mọi lời nói và việc làm của cô đều sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ Giang gia.” Thẩm Giai Nghị cúi đầu nhìn Giang Ý Mạn.
Vẻ mặt anh rất lạnh lùng, trong mắt không còn tình yêu dành cho Giang Ý Mạn nữa, anh chẳng qua là vì muốn bảo vệ danh tiếng của vợ mình, chỉ vì Giang Vũ Phỉ cũng mang họ Giang, nên anh mới tốt bụng nhắc nhở Giang Ý Mạn.
“Nếu chỉ là bởi vì chuyện này, vậy thì không cần, tôi không cần anh phải nhắc nhở.” Giang Ý Mạn đẩy Thẩm Giai Nghị ra: “Đúng rồi, anh nhắc tôi mới nhớ, Giang Vũ Phỉ là người hay ghen tuông lắm nha, nếu như cô ta biết anh một mình đến mấy nơi như thế này, chắc chắn sẽ khóc lóc om sòm lên cho xem, có khi lại còn đòi treo cổ tự tử đấy chứ, ha ha ha.”
Vừa nói, Giang Ý Mạn vừa cầm điện thoại lên, nhanh trí chụp vài tấm hình khi quần áo của Thẩm Giai Nghị đang không chỉnh tề, rồi co cẳng chạy mất.
“Cô…” Khoé miệng Thẩm Giai Nghị giật giật.
Anh có lòng tốt nhắc nhở cô ta, vậy mà cô ta không những không tôn trọng mà còn dám chụp lén anh?
Giang Ý Mạn chạy qua cửa hội quán, vội vàng dùng hai tay đập vào cửa kính của xe, vì cô sợ Thẩm Giai Nghị sẽ đuổi theo mình, cô làm sao mà đánh lại được anh ta chứ.
Vậy mà lại không có ai trong xe cả.
Chết tiệt! Thằng Từ Phong chết bầm ở chỗ nào rồi? Giang Ý Mạn nóng lòng gọi điện thoại.
Khá lắm, không phải Từ Phong nghe máy, mà là một mỹ nữ dịu dàng bắt máy hộ anh, thế nên Giang Ý Mạn mới biết hiện tại Từ Phong đang rất vui vẻ với mấy em gái trong hội quán.
Moá nó!
“Cô chuyển lời cho anh ta biết, ngày mai nghỉ việc đi, không cần đi làm nữa.” Giang Ý Mạn cúp điện thoại.
Nửa đêm, xe đậu ở cổng hội quán mà cô lại không vào được, chìa khóa xe đã bị Từ Phong cầm đi nên cô chỉ có thể đi bắt xe. Kết quả đứng nửa ngày cũng không bắt được chiếc nào, xong trời lại còn đổ mưa nữa chứ.
Cái thời tiết quỷ quái này, nói mưa liền mưa, cũng không thèm báo trước một tiếng để Giang Ý Mạn kịp chuẩn bị. Đã muộn lắm rồi, trên đường không còn quá nhiều người. Có phải ông trời muốn hôm nay cô ấy phải dầm mưa đi bộ về nhà không?
Giang Ý Mạn vất giày cao gót sang vệ đường, đi chân trần.
Cô vốn là tổng giám đốc tập đoàn TM, vậy mà lại thuê phải một trợ lý không đáng tin cậy, khiến giờ đây cô phải đội mưa đi bộ về nhà trong đêm hôm khuya khoắt.
Giang Ý Mạn đang đi trên đường cái, bên cạnh có một vũng nước lớn, cô vốn định đi vòng qua đó, nhưng một chiếc Ferrari đã trực tiếp lao tới, Giang Ý Mạn ngẩng đầu nhìn, khốn nạn! Nước bẩn văng hết lên người cô, thậm chí trong miệng cũng có.
Giang Ý Mạn thật sự tức giận lắm rồi.
“Có giỏi thì dừng xe lại cho tôi.” Giang Ý Mạn chạy thẳng tới.
Tưởng mình đi Ferrari thì ngon sao? Mấy cái loại xe rẻ rách này, Giang Ý Mạn không thiếu, cô chất đống đầy nhà kia kìa. Cô phải đi lên dạy cho chủ xe một bài học nhớ đời mới được, nếu còn không chịu xin lỗi, cô liền sẽ làm cho tán gia bại sản.
Giang Ý Mạn xông tới, mặc dù bây giờ cô không khác gì một con khỉ người toàn bùn đất.
Cô gõ cửa kính, nước mưa từ mui xe chảy xuống, rất khó để có thể nhìn thấy mặt người bên trong, phải nhìn kỹ mới biết được.
Bây giờ Giang Ý Mạn không thèm quan tâm người bên trong là ai, cho dù là người có thế lực lớn thế nào, cô cũng sẽ bắt xuống xe xin lỗi.
Cửa kính xe hạ xuống.
“Thẩm Giai Nghị?”
Sao lại là anh ta?
Ha ha ha! Được lắm! Đây là đang muốn trả thù cô đây mà.
Thẩm Giai Nghị khoanh tay ngồi trong xe, nhìn Giang Ý Mạn từ đầu đến chân, giả vờ nghiêm túc được đúng ba giây liền không nhịn được cười, nhìn khắp người Giang Ý Mạn đều là bùn đất.
“Còn cười được sao? Nếu không phải anh cố ý, tôi sẽ ra nông nỗi như thế này à?” Giang Ý Mạn đưa tay vào trong xe, muốn bóp chết Thẩm Giai Nghị.
Không phải là anh ta chê cô bẩn sao?
Được thôi! Giang Ý Mạn dùng đôi tay bẩn thỉu của mình vò nát mặt Thẩm Giai Nghị.
“Cô bị điên à?” Thẩm Giai Nghị đẩy Giang Ý Mạn ra. Anh luôn có thói quen sạch sẽ, ghét nhất là bị mấy cái bẩn thỉu như này động vào người. Ủng hộ chính chủ ⅴào nga? # ?RÙ?? R??ỆN.VN #
“Tôi không điên, anh mới điên. Anh thật không đáng làm đàn ông mà.” Giang Ý Mạn rú lên, lại còn lè lưỡi với Thẩm Giai Nghị.
Mẹ kiếp! Thẩm Giai Nghị bị chọc cho sắp tức chết, anh rút rất nhiều khăn ướt ra lau mặt, lau như thế nào cũng cảm thấy còn mùi nước bùn xót lại.
Lau một hồi mới bớt tức một chút, anh móc ngón tay về phía Giang Ý Mạn, ý muốn nói cô ghé gần lại đây một chút.
“Anh muốn làm gì?” Giang Ý Mạn đâu dám dễ dàng bước qua đó.
“Lại đây! Tôi có ăn thịt cô đâu mà sợ?” Thẩm Giai Nghị nhẹ giọng nói.
Có quỷ mới tin, chắc chắn Thẩm Giai Nghị lại đang có âm mưu gì đó, nhưng Giang Ý Mạn không hề sợ hãi, cô mạnh dạn nhón người qua, đứng cách cửa kính xe nửa mét.
“Này, giờ đã là 1 rưỡi sáng rồi, trời còn đang mưa rất to. Trong trường hợp này, dù có gọi xe thì họ cũng không thèm chở đâu. Từ đây về nhà cô cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ lái xe chứ đừng nói là đi bộ. Cô thật sự muốn cứ vậy mà đi bộ về sao?” Thẩm Giai Nghị nói.
“Anh có ý gì? Muốn thương lượng gì với tôi?” Giang Ý Mạn hỏi.
“Thông minh.” Thẩm Giai Nghị nói ra điều kiện: “Chỉ cần cô xóa mấy bức ảnh vừa rồi đã chụp đi, tôi có thể vì tiện đường mà cho cô đi nhờ một đoạn, thế nào?”
Ảnh?
Giang Ý Mạn đã hiểu.
“Sao, anh rể sợ tôi sẽ đưa mấy tấm ảnh này cho Giang Vũ Phỉ?”
“Cô chỉ cần trả lời là có được hay không thôi.” Thẩm Giai Nghị kiên nhẫn nói.
Bởi vì bị mất trí nhớ, vậy nên anh có thể nhẫn tâm nhìn Giang Ý Mạn một mình đứng dưới mưa như vậy…
“Chà… cũng không phải là không thể, trừ khi…” Ánh mắt gian tà của Giang Ý Mạn rơi vào trên người Thẩm Giai Nghị, tựa hồ đang toan tính điều gì đó.
“Trừ khi cái gì?” Thẩm Giai Nghị hỏi. Anh biết Giang Ý Mạn sẽ không chịu dễ dàng thỏa hiệp, người phụ nữ này có vài phần kiêu ngạo không giống người thường.
“Trừ khi anh xuống xe, chúng ta nói chuyện.” Giang Ý Mạn bắt chước điệu bộ móc ngón tay vừa rồi của Thẩm Giai Nghị.
“Xuống xe?” Thẩm Giai Nghị nhíu mày. Cô ta đang muốn chơi trò gì vậy?
“Ừ, chỉ là một yêu cầu nhỏ thôi mà! Nếu anh không muốn thì quên đi! Khi về nhà tôi sẽ gửi hết ảnh cho Giang Vũ Phỉ, để cho cô ta có thể nhìn thấy rõ bộ mặt thật của chồng mình là như thế nào. Không biết cô ta có đòi nhảy lầu không nhỉ? Thật đáng mong chờ nha!” Giang Ý Mạn che miệng cười, nói.
Chỉ có bản thân cô mới biết đằng sau nụ cười rạng rỡ ấy là một trái tim đang rỉ máu. Thẩm Giai Nghị mất công ở đây dây dưa với cô lâu như vậy, là không muốn cô gửi mấy bức hình kia đến tay vợ anh, làm tan nát hạnh phúc gia đình anh.
“Được rồi, tôi xuống.”
Tài xế nhanh chóng xuống xe, mở cửa, cầm ô che mưa cho Thẩm Giai Nghị.
Mưa rất lớn, cho dù có được che ô thì quần áo của anh cũng bị ướt sũng, nhưng anh vẫn rất đẹp trai, dù trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa, vẻ đẹp của anh ấy vẫn luôn khiến người ta bị mê hoặc.
“Tôi xuống rồi, cô xóa ảnh đi được chưa?” Thẩm Giai Nghị nói. Giọng điệu như thể đang ra lệnh cho Giang Ý Mạn.
“Cái anh tài xế kia đứng ở đây làm tôi khó chịu quá, thật không thể nói chuyện tự nhiên được mà, đứng tránh sang một bên đi.” Giang Ý Mạn cười nói. Nước mưa hắt thẳng vào mặt khiến cô không thể mở mắt nổi.
Cô đã thách thức đến điểm mấu chốt của Thẩm Giai Nghị. Anh nhận lấy ô rồi yêu cầu tài xế đứng sang một bên.
“Xem ra anh rất yêu Giang Vũ Phỉ!” Giang Ý Mạn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Giai Nghị.
“Tôi làm theo ý cô rồi, đã đến lúc cô nên thực hiện lời hứa.” Thẩm Giai Nghị nghiêm túc. Anh không muốn mất thời gian với Giang Ý Mạn, anh chỉ muốn cô ta mau xoá mấy tấm ảnh kia đi.
“Đương nhiên, tôi chỉ là muốn trêu anh chút thôi ấy mà. Chúng ta là người thân, làm sao tôi có thể làm khó anh được chứ, đúng không nào?”
Giang Ý Mạn nháy mắt với Thẩm Giai Nghị, cô tiến lên đá vào chân anh một phát, tranh thủ cơ hội này giật lấy ô rồi bỏ chạy, trực tiếp lao thẳng vào xe của Thẩm Giai Nghị, khóa cửa xe lại, thành công ngồi vào ghế lái.
“Giang Ý Mạn, cô xuống ngay cho tôi.” Thẩm Giai Nghị tức điên người.