Có Chút Ngoài Ý Muốn, Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 90: Chặn đường đánh Thẩm Giai Nghị



Thời điểm mở cửa, Giang Ý Mạn gần như chết lặng, cô bị doạ cho đến ngốc, nhìn Lý Từ đang nằm trên giường, hoàn toàn không thể tin nổi.

Anh ta có chút giống với mấy cái nữ nhân bị cướp sắc, sau khi trải qua vô số lần bị hành hạ, cả người đều tàn tạ, thậm chí ngay cả ý chí cũng bị hao mòn.

Công lực của loại thuốc kia thật kinh khủng! May mà cô thông minh nên mới không mắc bẫy của Lý Từ, nếu không, lúc này hẳn cô mới là người đang nằm ở đó.

“Hì hì! Tối hôm qua đầu óc tôi có chút choáng váng, liền đi ngâm mình trong bồn tắm, vậy mà tôi lại ngủ quên trong đấy luôn. Anh nói xem liệu có phải chai rượu tối qua chúng ta uống có vấn đề gì không. Sao tôi cứ thấy trong người khó chịu thế nhỉ?” Giang Ý Mạn bước tới.

Cô mỉm cười, không sao, cô không có ý định vạch trần Lý Từ, cô sẽ cho anh ta chút mặt mũi.

Lý Từ có thể nói cái gì bây giờ, chỉ còn cách nhếch mép cười cười! Chẳng lẽ nói cho Giang Ý Mạn biết anh ta đã động tay động chân vào rượu sao? Không thể.

Tay chân lúc này vẫn đang bị trói, khớp xương đều bị dây thừng làm cho sưng tấy đỏ lên, da thịt rách ra tận mấy lớp, tất cả đều là do tối hôm qua anh ta giãy giụa cực lực vì không kiềm chế được, đến bây giờ nghĩ lại, Lý Từ vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

“Đừng nhúc nhích, tôi giúp anh nới lỏng dây ra.”

Giang Ý Mạn chạy tới, giúp Lý Từ cởi trói.

“Tại sao anh lại tự trói mình vậy? Còn không biết đường gọi tôi một tiếng, chắc đêm qua anh khó chịu lắm!”

“…” Lý Từ cứng họng, anh không muốn nói chuyện.

“Có muốn ăn sáng cùng tôi không?”

Giang Ý Mạn làm ra bộ mặt tựa hồ cảm thấy rất đau lòng cho Lý Từ, không biết nội tâm đã vui thành cái dạng gì rồi.

“Anh đi làm bữa sáng cho em.” Lý Từ nhanh chóng đứng dậy.

Vừa ra khỏi giường liền trực tiếp ngã cắm đầu xuống đất, Giang Ý Mạn buồn cười.

Đáng đời, ai kêu anh ta dám bỏ thuốc cô, a ha ha ha!

“Anh không sao chứ? Nhìn anh đi đứng không cẩn thận kìa, có cần tôi giúp gì không?” Giang Ý Mạn tiếp tục giả bộ.

Lý Từ không muốn cô giúp nên tự mình đứng dậy đi vào phòng bếp.

Tay anh ta đang rất đau, nhưng vẫn cố gắng chuẩn bị một bữa sáng thịnh soạn cho Giang Ý Mạn.

Tập đoàn TM.

Giang Ý Mạn một tay đút túi quần, vừa đi vừa hóng gió, bước đi rất phong độ.

“Chào buổi sáng, tổng giám đốc.”

“Chào giám đốc.”

Giang Ý Mạn gọi Từ Phong vào văn phòng.

“Giang tổng, cô tìm tôi là có gì phân phó?” Từ Phong hỏi.

Giang Ý Mạn đứng dậy chống tay lên bàn làm việc với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Tối nay tìm vài tên côn đồ tới chặn đường Thẩm Giai Nghị cho tôi.” Giang Ý Mạn rất hung hăng nói.

“Tại sao?” Từ Phong không hiểu.

Sao lại cần phải tìm côn đồ, đây là muốn đem Thẩm Giai Nghị ra đánh cho tàn phế sao?

“Hỏi nhiều như vậy làm gì? Nhớ tìm mấy tên cường đại vào.” Giang Ý Mạn gầm lên rất độc đoán.

Hừ! Thẩm Giai Nghị! Dám chụp ảnh tôi, đêm nay, tôi sẽ cho anh chết trên đường về nhà.

“Giang tổng, cô nghĩ kĩ lại chút đi. Tôi thấy việc này không hay đâu. Cô là người đại diện cho tập đoàn TM, thế mà lại dẫn người đi chặn đường Thẩm Giai Nghị, còn muốn đánh người ta, cái này— sợ bị truyền ra ngoài thì không phải rất xấu mặt sao? Huống hồ, Thẩm Giai Nghị cũng đâu phải thuộc dạng dễ bắt nạt, đánh được anh ta cũng đâu có dễ.” Từ Phong yếu ớt nói.

Anh cũng chỉ là phát biểu ý kiến ​​của mình thôi, chứ Giang đại boss làm sao có thể dễ dàng nghe lời anh?

“Có đi hay không?” Giang Ý Mạn lườm Từ Phong.

Muốn tạo phản sao?

Còn không nghe lời cô? Còn dám nói giúp Thẩm Giai Nghị? Giang Ý Mạn trực tiếp nâng bình trà trên bàn lên, rót nước vào chén, cô không ngại giúp Từ Phong tỉnh táo lại đâu.

“Tôi đi, tôi đi, tôi đi ngay.” Từ Phong sợ hãi bỏ chạy.

Làm ơn đi! Anh không muốn bị đánh nát mặt. Với tính khí nóng nảy của Giang đại boss, việc rửa mặt cho anh bằng nước sôi là chuyện hoàn toàn có thể.

Tối.

Sau khi tan sở, Giang Ý Mạn mang theo Từ Phong cùng vài tên côn đồ lái xe đến chặn đường Thẩm Giai Nghị.

Tối nay Thẩm Giai Nghị phải đi dự buổi hội nghị để kí kết một dự án lớn, Từ Phong đã điều tra và biết trước lộ trình của anh ta, muốn về được nhà, nhất định Thẩm Giai Nghị phải đi qua con đường này. Vì vậy, bọn họ sẽ đứng ở đây để chặn Thẩm Giai Nghị lại rồi đánh cho một trận, hoàn thành nhiệm vụ.

Hiện tại đã là mười rưỡi đêm.

“Không phải anh nói khoảng mười giờ sẽ đi ngang qua sao? Người đâu? Thẩm Giai Nghị đâu?” Giang Ý Mạn nén tức giận.

Vấn đề là hiệu suất làm việc của Từ Phong quá kém, quần áo đêm nay cô ấy chuẩn bị từ đầu đến chân đều là màu đen, còn đội cả một cái mũ trùm đầu đen sì, hiện tại dùng bộ dạng này làm phi vụ cướp ngân hàng cũng được luôn ấy chứ!

Giang Ý Mạn gần như bị nghẹt thở, kết quả là Thẩm Giai Nghị lại không đi theo lịch trình đã an bài, đến bây giờ cũng chưa xuất hiện.

“Giang tổng, cô đừng lo lắng, chắc là vẫn còn sớm, chịu khó đợi chút nữa, hơ hơ!” Từ Phong ngượng ngùng cười, nói.

Từ Phong cũng đội mũ trùm đầu màu đen, chỉ sợ Thẩm Giai Nghị sẽ nhận ra mình, bên ngoài chỉ lộ ra mỗi hai con mắt, trông rất buồn cười.

“Anh cũng đã nói N lần như vậy rồi, còn có thể đáng tin cậy hơn sao? Tôi cảnh cáo anh, một lát nữa mà không đánh được Thẩm Giai Nghị, tôi sẽ đánh anh thay anh ta.” Giang Ý Mạn nâng cây gậy trong tay lên, sắp đập xuống người Từ Phong.

Điện thoại của Từ Phong vang lên.

“Giang tổng, hãy tin tôi đi mà.” Từ Phong run rẩy.

“Alo, chuyện gì vậy?”

“Làm sao có thể?”

“Được rồi, tôi hiểu rồi, tiếp tục theo dõi.”

“…”

Từ Phong lúng túng nhìn Giang Ý Mạn.

“Giang tổng – đã xảy ra chuyện rồi, Thẩm Giai Nghị sẽ không đi qua đây nữa, cô nhẹ tay thôi, đừng đánh vào mặt, a, hu hu!”

Từ Phong ngồi xổm trong xe, ngoan ngoãn ôm đầu, nghiêm túc chịu phạt.

“Tốt lắm, tôi biết ngay mà, anh chẳng được cái tích sự gì hết!” Giang Ý Mạn nghiến răng nghiến lợi.

“Thẩm Giai Nghị đi bệnh viện rồi. Anh ta dự được nửa buổi hội nghị liền vội vàng rời đi.” Từ Phong hét lên.

Anh chỉ muốn vùng vẫy thoát khỏi mấy cú đập của Đại boss! Anh không muốn bị đập thành đầu heo đâu.

Tay của Giang Ý Mạn dừng trên không trung.

“Bệnh viện? Anh ta đến đó làm gì hả?” Giang Ý Mạn lại giơ tay lên. Cô đang nghiêm túc nghi ngờ Từ Phong cố tình viện cớ để không bị ăn đánh.

“Nghe nói Đóa Đóa đột nhiên ngất xỉu nên phải nhập viện, sau khi Thẩm Giai Nghị nhận được điện thoại liền lập tức rời đi, còn chưa kịp ký hợp đồng, nghe nó mấy dự án đó trị giá hàng trăm tỷ đấy.” Từ Phong yếu ớt nâng cái đầu lên.

Trái tim Giang Ý Mạn chùng xuống, chẳng lẽ bệnh tình của Đóa Đóa đặc biệt rất nghiêm trọng?

“Còn ngồi đấy làm gì? Mau, đi bệnh viện, nhanh lên!”

Giang Ý Mạn rống lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.