Thời gian sao cứ trôi lẹ đến như vậy, mới đó đã đến 1 tháng, cô và ang phải thu sếp quay về, để cô chuẩn bị đi học còn anh thì phải sang mỹ công tác vì công ti mới thành lập bên đó, anh cần sang đó để chỉnh chu mọi thứ. Quay về Biệt thự Viên gia, dù thời gian đi rất nhẹ nhàng không hề gắp rút nhưng cũng đủ để cô thắm mệt. Cô ngủ ngon lành trên xe, đến nhà anh phải bế cô vào nhà đi lên phòng, Viên lão gia đang ngồi trước ghế sofa của đại sảnh, nói chuyện cùng Hồng Nghi, thì thấy bóng anh đang bế cô gái nhỏ vào nhà, ông nhíu mày lại – ” Về rồi à! “
Anh không trả lời chỉ gật đầu 1 cái sau đó bế cô đi lên phòng, cùng nghỉ ngơi, để mặt 2 người kia đang nói chuyện.
_ Thằng quoắc này! thật sự khó bảo. – ông lắc đầu giọng nói khàn khàn.
_ 2 tháng tới! ta mong con sẽ thay ta chăm sóc cho A Khang, nó dù đã 27 nhưng vẫn không thể không có người chăm sóc, mấy tháng qua thật sự đã làm con chịu thiệt khá nhiều, 2 tháng tới đây con hãy chứng tò tình yêu của con dành cho nó. Ta từ đầu đã yêu quý con, và cũng đã yêu quý Hồng Nhi, dù như thế nào, con và Hồng Nhi vẫn là con gái cưng của ta. – Ông nhìn Hồng Nghi, an ủi và căn dặn.
_ Dạ thưa lão gia! con sẽ tôn trọng quyết định của anh ấy. – Hồng Nghi lễ phép trả lời.
Một ngày thế là kết thúc ở nhà họ Viên, sáng hôm sau là ngày anh phải lên đường đi công tác và cũng là ngày Hồng Nhi bắt đầu đi học lại, cho nên cả 2 đã dậy rất sớm, dành thêm chút thời gian ở bên nhau. Sau khi ăn sáng xong Viên Phúc Khang tự mình đưa Hàn Hồng Nhi đến trường, Hàn Hồng Nghi ngồi ghế phía sau, chỉ im lặng, trong cương vị hiện tại của cô chỉ là 1 người thư ký.
_ Khang! Chị 2, em đi học đây, 2 người đi bảo trọng, khi đến nơi nhớ gọi điện thoại về cho em biết nhé – Trước khi xuống xe Hồng Nhi quay 1 lượt nhìn 2 người cô thương yêu sắp sửa đi xa cô 2 tháng, đặc biệt là anh, dù trong lòng không muốn nhưng cô không muốn vì sự ích kỉ của mình mà cầm chân anh, huống chi anh vì sự nghiệp mới đi. Bắt đầu từ tối hôm nay, cô sẽ gặp nhiều khó khăn khi không có anh bên cạnh, không được anh ôm ngủ mỗi đêm.
_ Em giữ gìn sức khỏe! Bọn chị sẽ gọi về cho em thường xuyên – Hồng Nghi ngã người về phía trước đáp lại lời nói của cô em bé bỏng.
_ Dạ! Vậy em vào trường đây! Hẹn gặp lại – cô vui vẻ bước ra ngoài khỏi xe, lòng thật sự muốn khóc nhưng cố kềm nén để anh không phải buồn phiền khi thấy cô như vậy.
Hồng Nhi bước ra, Viên Phúc Khang cũng bước theo, anh nắm tay cô lại, ôm cô thật chặc trước cổng trường, khá nhiều ánh mắt nữ sinh ganh tị với cô ấy, chàng trai kia thật sự rất anh tuấn. ” Khang! Đây là trường học ” cô không muốn ngày đầu tiên lại bị để ý nhiều đến như vậy, dù rất hạnh phúc khi được anh ôm nhưng mà cô vẫn phải đẩy anh ra.
_ Em không ghen ư? – anh buông cô ra, 2 tay đặt lên má của cô, nhỏ nhẹ nói.
_ Em tin anh! – cô hiểu anh nói gì, niềm tin của cô nơi anh rất lớn, cô tin tưởng anh rất tin tưởng anh.
_ Anh cũng tin tưởng em! – Anh tin cô sẽ không vì bạn hotboy nào đó trong lớp mà lại bỏ rơi anh.
_ Nhớ! Khi có chuyện khẳn cấp xảy ra, hãy vô mạnh vào vòng tay. – anh không quên căn dặn cô.
Sau màng chia tay lưu luyến, anh và cô cuối cùng cũng buông nhau ra, anh trở lại xe cô đi vào cổng trường, giả vờ tung tăng vào công nhưng rồi khi nghe thấy tiếng xe chạy đi, cô liền chạy ra, nhìn theo chiếc xe, nước mắt cũng lại rơi, Anh trên xe nhìn vào gương chiếu hậu, thấy cảnh tượng này cực kì đau lòng, nhưng anh không dám dừng lại vì anh sợ nếu dừng lại thì anh sẽ không kềm được mà mang cô theo.
_ Khăn nè! Lau đi – Lại giọng nói xa lạ nhưng khá quen, đó là Lãnh Xuân Phong, lần nào hắn thấy cô cũng đều thấy cô khóc, hắn hận không thể bóp chết tên đàn ông thói tha kia lúc nào cũng làm cô gái đã làm trái tim anh dao động khóc.
_ Sao câu lại ở đây? – Cô chợt nín khóc quay sang nhìn Lãnh Xuân Phong. hỏi ngơ ngác
_ Tất nhiên là đến trường học rồi – anh trả lời tỉnh queo
_ Cậu học trường nào? – cô càng ngơ ngác hơn, không lẽ có duyên đến vậy sao?
_ Ùm! Cô cũng là học sinh trường này à, thật là duyên trời định à nha – anh rất mừng khi được học chung trường với cô, nhưng lại có ý ghẹo chọc.
_ Trời định với chả đống đinh, cậu chỉ giỏi ghẹo người khác – Cô đã hoàn toàn nín khóc khi nghe hắn trêu ghẹo.
_ Không phải ai muốn tôi ghẹo tôi cũng làm vậy đâu! – thanh âm nhỏ dần xuống như đang lẫm bẫm.
_ Á Á Á Á! Lãnh Phong kìa,….. Hội trưởng Lãnh kìa…. thật may mắn, thật đẹp trai. – Câu nói đồng thay của đám fan nữ đứng sau lưng hắn.
Nữ sinh 1: thật may mắn khi vừa đến trường đã gặp được anh…. thật là yêu chết đi được.
Nữ sinh 2: Anh ấy kìa, tình yêu của tôi kìa. Hôm nay anh ấy thật bảnh.
Nữ sinh 3: Thật phong độ, thật hoàn mỹ, thật mê người.
Nữ sinh…..5.6..7.8.9.20.30 bắt đầu bu lấy anh.
_ Cậu là ai? sao lại có vẻ thân mật với Lãnh hội trưởng như vậy? – 1 nữ sinh, son đỏ, tóc xoăn, da trắng thật sự toát lên vẻ 1 tiểu thư nhà giàu, dứng đầu đám nữ sinh kia, chứng tỏ cô ta là chủ nhân của đám nữ sinh kia.
_ À! tôi bị bụi bay vào mắt, Lãnh thiếu gia cho tôi mượn khăn tay. – cô bát bỏ mọi thứ, không muốn cho bọn nữ sinh đó quấy rầy mình.
_ Cho cô mượn khăn tay, nè, cô biết mình là ai không mà lại dám lấy khăn tay của Lãnh hội trưởng thế hả. – nàng tiểu thư chanh chua nói.
_ Tôi không dám, tôi chưa nhận, tôi xin lỗi, tôi có việc phải đi gấp – cô tránh né vô điều kiện.
_ Tôi cho ai mượn khăn là quyền của tôi, các cô có quyền gì mà không cho bạn ấy nhận khăn của tôi. – Nghe được câu nói chanh chua của Lam tiểu thư kia, Lãnh Xuân Phong hết sức khó chịu.
_ À! Lãnh hội trưởng, ý của em không phải vậy… ý em là…. là – nghe giọng nói đầy áp lực của hắn, Lam tiểu thư đang vẻ oai hùng trước mặt Hồng Nhi liền như rùa rụt cổ.
_ Hứ! cô nên biết địa vị của mình ở nơi nào! Tôi không ngại cho ba mẹ cô sang bờ vực thẳm đâu – Câu nói của hắn càng dọa người hơn.
_ Không! Không. em không dám… em xin lỗi, em sai rồi – Lam tiểu thư giờ đây còn thua cả người hầu.
_ Hứ! Chướng mắt, như con ma mà tưởng mình là thiên nga. hứ – hắn hừ lạnh rồi phung ra câu nói chê bai đầy xúc phạm sau đó bỏ đi.
Nắm tay của Lam Khả Uyển đã nắm lại thành nắm đấm, không khéo đã dính chặc không thể gỡ ra được. Lòng cô lúc này tức không thể nói, cô theo đuổi anh đã 6 năm rồi vậy mà chưa bao giờ anh liết mắt nhìn cô lấy 1 cái, nói chi là thấy cô ngã mà đỡ cô dây, vậy mà giờ đây chỉ là 1 đứa học sinh mới toanh kia đã được anh cho mượn khăn, yêu đơn phương trở nên hóa điên, cô bổng nhiên hận Hồng Nhi đến tận xương tủy.
_ Chào các bạn, mình là Hàn Hồng Nhi, mình đến từ Việt Nam, còn chưa hòa nhịp được, mong rằng mọi người sẽ giúp đỡ. – Tiếng Trung của cô rất rành vì từ nhỏ cô đã được ba dạy nói cho đến lớn và qua đây được 4 tháng nên tiếng Trung của cô có phần tăng tốc rất nhanh, nhưng về việc viết lách còn hạn chế vài cái.
cháp cháp cháp. tiếng vỗ tay chào bạn mới của cả lớp hoan nghênh cô, được sự hướng dẫn của cô giáo, Hồng Nhi đi về phía bàn áp chót, nơi gần ra vào phía sau. Ngồi an tọa nơi đó,. vừa ngồi xuống thì bạn phía trên và 2 bạn bên cạnh đã quay qua bàn luận với cô.
_ Chào bạn mình là Trần Tôn.Rất vui được làm bạn – mỹ nam cũng không phải, nhưng gương mặt lại khá thu hút người nhìn, khẽ nở nụ cười rất tươi, hoan nghênh bạn mới.
_ Chào Hồng Nhi, mình là Lâm Lang – Cô gái đáng yêu lên tiếng cùng cô
_ Chào! Mình là Phong Ngạo – cậu bạn này khá đẹp trai, chắc cũng hàng top, nhưng giọng nói lạnh lùng.
_ Chào chào! hihi, mình là Hồng Nhi các bạn có gì chíu cố mình nhé. – mới vào lớp đã được các bạn hoang nghênh đến như vậy, cô thật sự rất vui, tháng ngày học tập ở đây, chắc sẽ không nhàm chán, cô cũng đỡ phải nhớ bạn bè cũ.
Sau đó là tới giờ ăn trưa, mọi người lấy cơm hộp ra, tụ bàn lại ngay tại lớp cùng ăn, cùng nói chuyện, kể về lý lịch của mình cho cô nghe, và cô cũng vậy, tiếng cười nói rộn rã, bên ngoài hành lang, 1 luồng sát khí khá nặng đứng bên ngoài, ghen ghét, khinh thường, tức giận, ánh mắt như phung ra lửa hướng về phía cô gái đang tươi cười ngồi trong lớp kia, đó chính là Lam Khả Uyên. Cô vẫn chưa hết tức giận về việc lúc sáng, đang âm mưu làm hại cô gái nhỏ này để trả mối thù.
Ring…. ring….. ring…… tiếng rung điện thoại của cô, cô nhìn lên màng hình thấy đó là Viên Phúc Khang, cô liền mỉm cười, đứng dậy di ra ngoài ban công của lớp nghe điện thoại.
_ Em nghe nè! – giọng nói nhẹ nhàng đầy yêu thương của cô.
_ Em đã ăn cơm chưa! – nghe tiếng cô bắt máy, ngọt như mật ong, lòng anh vô cùng hạnh phúc.
_ Dạ! Đang ăn, em ăn cùng với bạn mới quen. – Cô vui vẻ nói với anh
_ Nhanh vậy sao? mới đó đã có bạn, hèn gì quên anh rồi, thật là buồn – anh tỏ ra không vui khi cô hưng phấn với bạn của mình như vậy, vì sự ích kỉ của anh rất lớn, ngoài anh ra anh không muốn cô có nhiều bạn, nó sẽ làm cô quên anh.
_ Nào có! Em đang nghĩ đến anh, không biết anh đang làm gì! – cô tỏ ra oan uổn.
_ Anh vừa xuống tới sân bay, đang trên xe di chuyển về văn phòng! – anh kể cho cô nghe việc mình đang làm.
_ Vậy anh ăn gì chưa? – cô khá lo lắng vì đã trễ vậy rồi không thấy anh nói đến việc ăn uống.
_ Chút về văn phòng anh sẽ ăn! Em đừng lo, học ngoan, có chuyện gì cứ gọi cho anh. – Anh nghe cô long lắng, lòng càng yêu chìu cô hơn. cũng lo sợ cô sẽ xảy ra chuyện nên đã dặn cô.
_ Em biết rồi! Thôi em ăn tiếp đây. Anh về đến nơi rồi, cũng ăn cơm đi nhé – cô ngoan ngoãn nghe lời anh
_ Được! Học ngoan – anh cưng chìu.
Sau khi tắc máy, cô đi vào bên trong tiếp tục cuộc 8 dóc với những người bạn mới quen, cô nào biết ở ban công đối diện, Lãnh Xuân Phong đang đứng đó nhìn cô tươi cười nói chuyện điện thoại, anh thật sự muốn được cô quan tâm như vậy. Lòng có chút tức giận. Sau rồi bỏ đi vào thư phòng của mình, làm tiếp công việc.
_ Ai thế? Bạn trai à? – Lâm Lang tính cách khá vui vẻ nên đã có chút chăm chọc.
_ À hihi. – cô cười 1 cái không từ chối cũng không đồng ý.
Nãy giờ cũng không nói đến bộ dạng đến trường của cô. Vẫn là phong thái quê mùa, mắt kính tròn to hơn mặt, bính sam ngố đến khó ta. cô thật sự không thích nơi trường học biết được mình thế nào, để tránh đi sự phiền phức.
Sau khi ăn xong, giờ học cũng đến, cô tiếp thu khá nhanh nên cũng rất dể dàng hòa nhập, 4h chiều tan học, cô đi ra ngoài, chiếc xe của nhà họ Viên do Trần quản gia lái đã chờ cô sẳn ở cổng trường, đây là trường nhà giàu, nên con cái đi học toàn được xe đưa rướt, nên cô được xe đưa rướt đó cũng là chuyện bình thường. Về đến nhà, cô chạy ù lên phòng, thay đồ sau đó chạy đến thư phòng của Viên lão gia.
_ Thưa ba! Con đi học mới về ” Ba ba ba ” – tiếng đến bên ông đang ngồi nghế tựa nhăm nhi li trà, được cô hôn chào, ông rất vui, và hầu như đã quen với việc được hôn rồi nên cái phản ứng hóa đá cũng đã mất tiêu.
_ Về rồi à! Ngoan, trường học thế nào? – Ông khàn khàn giọng nói cũng nhỏ nhẹ.
_ Dạ! Vui lắm ạ, con có liền 3 người bạn mới nha. Họ rất vui……… – cô kể luyên thuyên bất tận cho Viên lão gia nghe, ông không nói gì chỉ khẽ gật đầu, nhíu mày, rồi lại nhăn mày, cười lớn, trạng thái lúc này của ông là đang lắng nghe, hòa mình vào câu truyện của cô.
_ Vậy tốt, ngoan, xuống ăn cơm nào. – Nghe cô kể xong, ông cũng cưng chìu cô hết mực, nắm lấy tay cô đi xuống lầu dùng cơm.
Xong bữa tối, ông lại về phòng mình nghĩ ngơi sớm, cô cũng về phòng, chuẩn bị bài vở, 10h tối, sau khi chuẩn bị xong, cô quay sang lấy điện thoại nhán dãy số rồi nhấn nút gọi, không ai khác cô gọi cho anh.
_ Alo! – Giọng nói nữ bắt máy.
_ À xin hỏi! đây phải là số của Viên tiên sinh không ạ? – cô nghe giọng lạ, sợ mình nhầm máy.
_ Đúng rồi! Hồng Nhi à, Chị 2 đây – Người bắt máy của anh là Hồng Nghi. Do anh đang trong phòng hợp, lại để điện thoại trên bàn, đúng lúc cô đem tài liệu vào chuẩn bị sẳn cho anh thì thấy số của Hồng Nhi, nên cô bắt máy.
_ À! Chị 2, hihi, em nhớ 2 người, nên tính gọi điện cho anh Khang rồi gọi cho chị đây. – Cô khá ngượng, tìm lời biện minh.
_ Uhm, chị khỏe, đang trong giờ làm việc, A Khang đang hợp, em hãy gọi sau nhé – Hồng Nghi nghiêm giọng trả lời.
_ À! vậy anh chị rất bận ạ? – Hồng Nhi biết mình đã làm phiền chị và anh nên thật sự cảm thấy có lỗi.
_ Đúng vậy! Công ty bên này mới thành lập, công việc rất nhiều, chị em rằng chị và anh sẽ không thường xuyên gọi cho em được, em gọi thật không đúng lúc thì sẽ làm cho A Khang nổi giận đó – Hồng Nghi tỏ vẻ trỉ trích cô, vì đã làm phiền, âm mưu của Hồng Nghi thật sự quá rõ ràng, cô không muốn Hồng Nhi cứ gọi liên tục như vậy, cô cũng sẽ không có thời gian để mà tiếp cận anh.
_ À! Em xin lỗi, vậy em sẽ không gọi nữa! – Cô như muốn khóc, khi nghe nói anh sẽ giận khi cô gọi trong lúc anh bận như vậy.
_ Uhm! Chị phải đi làm liền đây. tắt máy nhé, giữ gìn sức khỏe – Hồng Nghi chấm dứt cuộc nói chuyện.
Cô khôn hơn mọi người, ăn vụng biết chùi mép, cô liền lục vào danh bạn cuộc gọi đã nhận của máy anh, xóa đi cuộc gọi vừa nãy của Hồng Nhi. Anh không thể kiểm tra được.
_ Cuộc hợp đến đây chấm dứt, mọi người có quyền nghỉ, hồ sơ tài liệu, tôi muốn ngày mai sẽ có. – cuộc hợp cực kì căn thẳng kéo dài suốt 3 tiếng đồng hồ, Nay là 11h đêm rồi, anh rất mệt mỏi đi về phòng làm việc của mình, cầm điện thoại lên xem coi Hồng Nhi có gọi cho anh không, nhưng có vẻ khá thật vọng vì không thấy bất cứ tin nhắn hay cuộc gọi nào của cô, Anh tính gọi cho cô nhưng chưa kịp gọi thì Hồng Nghi đi vào, đưa bảng báo cáo cho anh, thế là anh lại phải mém điện thoại qua 1 bên, lao vào đống tài liệu cần giải quyết.
Hồng Nghi từ ngày làm thư ký riêng của anh thật sự làm rất tốt bổn phận, mọi thứ cô làm đều đạt kết quả và tần xuất rất cao, 1 mình cô có thể thay cho 3 người làm. Anh cũng khá là ưng ý vì điều này. Hồng Nghi cố gắng hết mình, chứng tỏ năng lực bản thân, còn cả nấu đồ ăn nóng cho anh chứ không đem cơm hộp cho anh giống thư ký Lâm, nên anh cũng rất vừa lòng.