Từ ngày nhận lệnh của ba mẹ Hồng Nhi, anh cùng Hồng Nhi đã cùng nhau vui vẻ 3 tuần. Họ vui chơi, đi hết mọi con đường gốc phố của Sài Gòn, thưởng thức những món ăn phong phú nơi đây, và còn cùng nhau đi đủ nơi từ miền Tây ra miền Trung. Anh càng hiểu thêm về cô hơn, hiểu thêm về đất nước quê hương nơi người vợ yêu thương của mình đã sinh ra. Anh cảm thấy yêu luôn cả Việt Nam nó là sự yêu thương giữa con người mà mãnh đất nơi họ ở. Điều này chứng tỏ anh rất yêu cô, yêu đến không thể thiếu cô dù chỉ 1 giây.
Nhưng giờ đây phải chịu cảnh không được nhìn thấy cô, không được ôm cô, không được hôn cô, không được thấy nụ cười của cô, nó thật sự rất tàn nhẫn với anh. Cố gắng chịu đưng thôi. Cuối cùng 7 ngày quy định cũng đến, anh hận vì cái quy định vớ vẫn này. Anh tăng cường Ấn vệ quoanh cô,quoanh căn nhà thôi đã 25 Ấn vệ bao quoanh bán kính 100 mét, kết bên cô là 7 Ấn vệ nữ hạng nhất. cách căn nhà rãi rác thêm là 50 Ấn vệ, và đặc biệt 3 Ấn vệ theo sau Hồng Nghi 24/24 để đảm bảo cô ta không dam làm gì Hồng Nhi của anh. Đó có thể là biện pháp hay nhất của anh khi phải để coi lại Viêt Nam 7 ngày. Mọi hoạt động của cô, gặp ai làm gì., lai lịch người đó đều được anh nắm rõ mọi thông tin. Anh có phải là đã bảo vệ cô quá mức rồi không?
Cứ 30 phút, thông tin của cô lại được Ấn vệ báo cáo cho anh, chuyện anh làm thế này hầu như không ai biết, mọi chuyện nằm trong sự bí mật chỉ có người bài ra mới biết rõ.
Hồng Nhi sau khi lưu luyến tiễn Phúc Khang ra sân bay. Cô có chút lấy lại bình tỉnh, ba mẹ cô muốn 7 ngày, thật ra chẳng phải là quy định gì, nhưng nó là những ngày cuối cùng cô được tự do,, còn được ôm ấp trong vòng tay ba mẹ, được vui vẻ với bạn bè. Lấy chồng tuổi 18 quả thật rất khó khăn, tuổi trẻ cô chỉ vừa bắt đầu. Đôi cánh kia chỉ vừa mới được gian ra lại bị kềm kẹp lại, ba mẹ không muốn cô phải hối tiếc, thời gian 7 ngày có thể đủ để cô quyết định rõ hơn về tương lại của mình. Hoặc là chấp nhận đến với anh mặc kệ tuổi thanh xuân đang chào gọi, hoặc là sẽ lựa chọn con đường tự do cùng đôi cánh bay đi khắp nơi đến mọi nơi mà cô muốn.
Quả thật, cô đã được ba mẹ làm việc tinh thần rất kỹ, dạy cho cô những tình huống giữa vợ chồng, chỉ cho cô thấy những tấm gương của những người xung quoanh. Cô vốn mau hiểu chuyện nên đã thu thập rất nhanh, và có vài chuyện cần bàn luận với Phúc Khang trước giờ cưới, một hợp đồng nhỏ, nhẹ, để anh và cô sẽ không phải mệt mỏi như những đôi khác. Ba mẹ cô muốn cô phải thật sự hiểu về ý nghĩa của Lấy Chồng là gì để cô không phải sock.
Hôm nay đã là ngày thứ 2, cô dường như được rong chơi hết mực. Bạn bè cô đều loi đi chơi từ sáng đến chiều, có vẻ như cô đang thật sự tận hưởng những ngày cuối được độc thân.Nên cô toàn tâm toàn lực ăn chơi cho đã.
Trong lúc con cừu nhỏ ở quê nhà vui chơi, bên này có 1 con người rất chi là bực dọc, ghen tị, và khó khăn khềm nến sự nhớ nhung với cô, tối anh ôm gối có mùi hương của cô để ngủ. anh thật sự rất nhớ cô, mới 2 ngày thôi mà anh nhớ cô như muốn phát điên rồi. Viên lão gia thật không còn cách nào khác, nhưng mà ông có mập mờ nhớ lại là làm bạn với Hàn Nguyên Thành bao năm, có lúc nào nghe ông nói đến, lễ cưới cũng diễn ra bình thường mà.
Ông nghĩ ngợi khá nhiều, thấy con trai của mình phải khó khăn như vậy, ông quả rất đau lòng nên đã nhất điện thoại gọi về nhà Hàn Nguyên Thành. Sau 20 phút, ông cúp máy, gật đầu hiểu ý. 2 người ba này mưu mô với 2 đứa trẻ, dày vò 2 đứa nó làm chi không biết.
Chưa bào giờ Viên Phúc Khang lại cảm thấy ngày trôi qua đều dài như vậy, anh sắp xếp công việc dày đặt. Vùi đầu vào công việc chỉ để quên đi giờ giất và để trôi qua thật nhanh để đến ngày cưới cô, trong tâm anh muốn trừng phạt cô lắm lắm lắm, xa anh có 2 ngày mà cô lại vui chơi như vậy, lại không hề có biểu hiện nào là đau khổ nhớ nhung anh, ngày cưới xong tối đó anh sẽ trừng phạt cô gấp đôi mới hả giận.
_ Toàn Ngưu, gọi Thiên Hoàng tối nay tại chỗ cũ – anh đang ở đây văn phòng không thể không nghĩ đến cô nên đã kiếm hai người chiến hữu lâu ngày không gặp để giải sầu.
Đúng 8h tối, người đàn ông lịch thiệp, vẻ đẹp mãnh trời bước từ trong siêu xe ra, con người nghênh ngang đầy lạnh lùng nhưng lại khiến cho những cô gái đứng đó thật sự rất muốn té xỉu vì vẻ đẹp này. Anh giờ đây trong đầu chỉ có mình con nhỏ cừu kia chạy vòng vòng trong đầu anh thôi. Phất vạch áo, anh bước những bước chân mạnh mẽ vào trong đi thẳng vào trong 1 căn phòng nơi đây đã có hai thanh niên ngồi hai tay hai bên ôm 2 cô gái vẻ đẹp cũng mặn mà nhưng son phấn thì dày rất dày. Anh vừa mới bước vào, căn phòng đã trở nên lạnh hơn., Hai tên bạn thân kia hiểu ý liền bảo 4 cô gái kia ra ngoài.
_Khang! Nghe nói, cậu bị cấm túc 1 tuần – Toàn Ngưu giọng trêu ghẹo, tay cầm ly rượu uống 1 hơi.
_Không ngờ! Viên tổng băng trôi lại có ngày hôm nay – Lưu Thiên Hoàng nua theo.
Khang không nói gì, chỉ đi lại ngồi im lặng, tay cầm ly rượu nóc sạch.
_ Huynh à! 7 ngày này là 7 ngày anh được hưởng thụ sự tự gio còn lại của cuộc đời độc thân, sao lại không thả lõng – Toàn Ngưu tay đặc lên vai anh đưa cho anh một ly rượu khác.
_ Tôi muốn cô ấy biết rằng tôi tôn trọng cô ấy thế nào. – anh nhàng nhạc cầm lấy ly rượu.
_ Xem ra! Cừu con này có sức ảnh hưởng rất lớn rồi, hai chúng tôi nể phục cô ấy đã thay đổi được cục băng như cậu.
Khang không nói gì cả chỉ uống rượu. Mặt kệ 2 tên kia ngồi 2 bên lãi nhãi. quả thật rất khó khăn với tên si tình phải xa cách cái gối đó rất khó khăn mà.