Từ ngày trở về đảo Hoa Hồng Trắng, bụng của Hồng Nhi ngày một to hơn, tâm tình của Hồng Nhi cũng thay đổi theo độ lớn của cái bụng. Cơ thể của cô được Khang nuôi rất chi là chu đáo, cô lên kí nhanh rất nhanh, đứa bé trong bụng khỏe mạnh hơn thế, Khang rất hài lòng về việc này.
Ngày chuyển về đảo Hoa Hồng Trắng Viên Phúc Khang thật sự phải chịu đựng bà bầu này khá nhiều, tâm tình của cô lúc này lúc khác, lúc vui lúc buồn lúc thích lúc không, thật sự 9 tháng bầu của Viên phu nhân được coi như một khóa luyện chữ ” Nhẫn ” của Tổng Giám Đốc Viên Phúc Khang nhà ta rồi.
_ Khang! Em đói- Đang mãi mê xem ti vi, thì bụng của Hồng Nhi lại kêu.
_ Bảo bối, em vừa mới ăn xong mà kia mà – Phúc Khang ngồi kế bên đang xem vài tài liệu thì nghe thấy tiếng vợ mình yêu bảo đói bụng, anh liền nhíu mày cảm thán
_ Em đói mà…. em đói đói đói – Hồng Nhi bắt đầu làm nũng.
_ Được được, liền đi ăn nào – Phúc Khang thừa biết cô lúc này đang rất khó chịu trong người, nên chỉ có thể chìu cô mà thôi.
Hồng Nhi đạt được ý muốn liền vui vẻ đứng lên, cái bụng lúc này cũng khá to rồi nên cô làm gì cũng chậm, đứng lên phải nhờ Khang vịnh lấy mới lên được, có lúc thấy cô lề mề quá Khang bế thẳng cô lên luôn đi cho lẹ. Như lúc này đây, cô đã 9 tháng bầu rồi sắp sanh rồi nên chân tay đã phù, duy chuyển thật rất khó khăn nên Khang cũng không ngại mà bế cô cả ngày. Anh lại rất thích thế, chả biết ai bảo sao chứ anh lại cứ thấy bình thường chả nặng nhọc gì, chỉ cần được ôm cô là anh mãng nguyện vô cùng.
( TG: Giỏi, chỉ có mình Khang tổng mới dám bế bà bầu thôi, chứ mấy người chồng khác MIỄN BÀN nha MÁ:v:v ATSM vừa thôi:v:v)
Hồng Nhi thì an phận trong người của Phúc Khang, tính tình đã thích là nũng, lại được Khang cưng chìu hết mực như vậy lại làm cô trở nên nhõn nhẻo hơn bao giờ hết.
_ Ăn cái này nhé – Phúc Khang yêu thương cầm trên tay chiếc muỗng cùng miếng thịt bò đưa vào ngay miệng của Hồng Nhi.
_ Ứ, lạc quá – Hồng Nhi rất ngoan liền hả miệng ra nhưng rồi cô lại nhíu mày vì khẩu vị không như cô muốn.
_ Sao lại thế? – Phúc Khang tỏ vẻ không ưng, nhíu mày nhìn Hồng Nhi, rõ ràng đây là vị của cô thường ăn kia mà.
_ Thật, lạc lắm – Hồng Nhi gật đầu tỏ vẻ không ưng.
_ Để anh thử…………………………Ứ! Chua quá – Phúc Khang nếm thử để cho Hồng Nhi hài lòng, nhưng vừa ngậm vô là coi như cái mặt anh nhăn không thể tả.
_ Há há há há há…. Khang…. há há há há – Thấy vẻ mặt của Phúc Khang, Hồng Nhi thật không thể nhịn cười, liền cho 1 tràng cực lớn.
_ Em giám. – Bị vợ yêu cười khá lớn, Phúc Khang thật không thể chịu nổi liền trừng phạt cô.
_ Á! Em không giám, em sai… há há há…. Khang… em sai…. há há há – Bị Phúc Khang chọt không ngừng Khiến Hồng Nhi rất là nhột lại càng quẫy thêm.
Sau bữa ăn thêm vui vẻ này, Hồng Nhi đã buồn ngủ rồi nên Viên Phúc Khang bế cô lên phòng để cô được an giấc, còn anh thì đi vào phòng sách, đưa tay lấy chiếc điện thoại ra, nhấn nhanh 1 dãy số, đầy dây bên kia rất nhanh trả lời anh. Đó là Bác sĩ Lưu, người bạn chí cốt của anh, 1 vị bác sĩ tài giỏi, anh được Viên Phúc Khang phân công mỗi tháng ra đảo 2 lần để xem tình hình của Hồng Nhi, và có cả máy hổ trợ giúp phụ sản thật tiện nghi. Đã 9 tháng rồi, nên Viên Phúc Khang gọi điện bảo Bác Sĩ Lưu thu xếp mọi việc chuẩn bị ra đảo 1 chuyến cùng với 1 y tá lai lịch trong sạch và bị bịch mắt khi đưa ra đảo nhầm không cho biết nó thế nào cũng không được dùng điện thoại hay bất kì thứ gì khác tránh trường hợp gây hại đến Hồng Nhi cùng bảo bối.
Sau một hồi căn dặn, Viên Phúc Khang gác máy, lại tiếp tục xem tài liệu kiểm kê mọi thứ, anh đang muốn làm cho xong hết tất cả mọi việc và rồi dành hết thời gian cho 1 tuần tới của Hồng Nhi vì đứa bé sẽ ra đời bất kì lúc nào mà không ai biết được, cho nên mọi việc cần phải chuyển bị cho thật kỹ.
Căn phòng của đứa bé cũng được sắp xếp, một căn phòng với tông màu Xanh lá, thích hợp với cả trai lẫn gái, Hồng Nhi không muốn biết giới tính của đứa bé, nên không thể biết nó là giới tính gì mà sắp màu phòng, chỉ chọn một màu sắc hòa nhã cho cả hai.
Bước nhẹ nhàng vào phòng, Viên Phúc Khang không dám đánh thức bà bầu ấy dậy khi đang ngon giấc, vì trước đó anh vô tình làm Hồng Nhi giật mình thức giất, nên anh bị cô la cho một trận quá trời vì thế bây giờ không dám nữa, rón rén đi vào, đến cạnh giường, giỡ chăn lên, lấy đầu Hồng Nhi nằm gát lên tay của mình sau đó vỗ nhè nhẹ cô và cùng cô đi vào giất ngủ.
Buổi sáng tại đảo thật rất đẹp, ánh mặt len qua những tán cây, chiếu nhẹ vào phòng nơi vợ chồng đáng yêu đang ngủ. Hồng Nhi luôn là người thức giất trước tiên, cô lây lây chồng yêu mình cùng dậy, Phúc Khang như một quán tính quen thuộc liền mở mắt, nhìn xuống cô vợ đáng yêu của mình đang xoa đầu làm nũng kêu mình dậy. Công việc hằng ngày là một thói quen không bao giờ bỏ được, Anh bế cô ra khỏi giường, đi vào nhà phòng tắm, sau đó là xuống ăn sáng.
Bữa sáng ngọt ngào bị gián đoạn bởi bác sĩ Lưu cùng y tá của anh vừa đến. Hồng Nhi rất vui mừng khi có khách, 9 tháng nay cô cứ một mình chỉ với Viên Phúc Khang ra thì có cái điện thoại gọi cho ba mẹ chứ không có khách đến nhà, cho nên mỗi lần bác sĩ Lưu đến cô lại vui vì có người ngoài mà nói chuyện lại được anh kể cho nghe ở Thượng Hải đã thay đổi những gì, có gì nữa.
Viên Phúc Khang thì ngược lại, anh không thích có người khác xen vào hai vợ chồng anh, Bác sĩ Lưu dù là làm nhiệm vụ nhưng cũng không khỏi bị anh lườm cho vài cái khi mỗi lần đến.
_ Viên tổng khỏe chứ, Viên phu nhân người thế nào – Bác sĩ Lưu là bạn thuở nhỏ của Viên Phúc Khang nên rất chi là biết tính cách của Viên Phúc Khang, không hề dám manh động và đừng nghĩ đến việc mơ tưởng. Kì này anh ra đây ở tới 15 ngày theo lệnh của Viên Phúc Khang lại chăm sóc đặc biệt cho vợ yêu của anh ta thì làm cho anh thật rất phải chi là cẩn trọng đó.
_ Khỏe lắm, Bác sĩ Lưu anh đến rồi – Hồng Nhi mừng lắm, miệng cười toe toét lên.
_ Tới rồi sao? – Giọng nói lạnh xen vào trong cái giọng nói rạng rỡ kia.
Bác sĩ Lưu đang cười cũng rạng rỡ, liền nghe tiếng nối này thì dừng lại nụ cười cứng hơn, ngu ra. Chỉ dám gật đầu rồi quay sang đưa cô y tá đang bị bịch mắt kia tiến lên tháo khăn ra, để cô nhìn thấy được.
_ Đây! đây là y tá giỏi nhất của bệnh viện khoa phụ sản chúng tôi, tôi đưa cô ấy đến để cùng chăm sóc phu nhân – Bác Sĩ Lưu cung kính
Y tá vừa mới được mở khăn bịch mắt, lại bị đập vào mắt với kiến trúc môi nhà hoành tráng nên cũng chưa kịp hoàn hồn, chỉ nghe loáng thoáng tiếng của bác sĩ nói phụ sản gì đó liền cuối đầu hơn 90 cung kính.
Hồng Nhi cuối cùng cũng tìm thấy được một người bạn để bầu bạn trong những ngày sắp tới, liền cố gắng trèo xuống khỏi người Phúc Khang, nhẹ nhàng à không nặng nề tiến về phía cô y tá đang cuối đầu kia, đưa đôi bàn tay trắng nõn nà của cô ra đỡ cô y tá đó lên, cười rất hạnh phúc. Y tá vừa ngước lên, lúc này mới nhìn rõ được khuôn mặt của người được gọi là Phu Nhân kia, vốn cô rất khinh người giàu, khi được bác sĩ Lưu chọn lựa, cô thật đã muốn khinh họ nhưng lúc này đây cô đã đổi ý rồi. Cô gái trẻ đứng trước mặt cô cùng cái bầu bự kia thật rất đẹp, dù đang mang bầu nhưng người con gái này lại thật cao sang diễm lệ, hút cả lòng người vào trong cái cười hiền hòa của cô khiến cho y tá cả thấy có chút hối hận khi đã nghĩ xấu về những người này.
Xa xa, đã có 1 chùm mâu đen thui đang ở giữa 1 cái bàn, Phúc Khang không hài lòng với việc bảo bối của anh tự ý rời khỏi người anh đi đến bên người khác như vậy dù là nữ. Liền đứng dậy không cần nói nhìu đi thẳng về phía cô vợ ngang bướng kia, bế cô lên quay lại chỗ ngồi hiện tại tiếp tục cho cô ăn sáng, mặc hệ hai tên ngốc kia đứng đó.
Thật ra Bác sĩ lưu cũng đã miễn dịch với cái hành động đầy tính độc chiếm này của Viên Phúc Khang, nhưng chỉ có cô y tá lần đầu tiên thấy được cảnh này, lại được thấy một mỹ nam đẹp tuyệt trần thế này cô bị đứng hình, ánh mắt đứng lại một chỗ trên người của Viên Phúc Khang, nhìn anh đang cho Hồng Nhi ăn liền một hình ảnh khác hiện ra người đang được cho ăn đó là cô chứ không phải Hồng Nhi.