Buổi chiều mùa thu lá vàng bay khắp nơi, nhưng cơn gió xe xe lạnh lâu lâu lại chọt thổi qua khiến cho người ta có chút rùn mình.
Tiểu công chúa họ Viên hôm nay được ở nhà, Ba và mẹ đã cùng nhau đi du lịch dài hạn không biết chính xác họ đi đâu nhưng nó là một nơi hạnh phúc chỉ riêng mình họ. Anh hai sau khi về đã phải lãnh trách nhiệm tổng giám đốc của ba, còn Nghiêm Tuấn bạn của anh hai cũng như giết thời gian nên theo anh hai vào công ty phụ giúp anh hai đỡ nhàm chán, cho nên trong căn nhà rộng lớn hôm nay chỉ có mình cô gái nhỏ.
Cô giống như mẹ, tính tình thẳng thắng, lại rất giỏi, việc bạn bè chơi lợi dụng nhau cô đều rõ từng tận, thấy chuyện bất bình thì lại nói thẳng không cần dòng do cộng thêm nhan sắt thừa hưởng từ mẹ và ba nên cô lại càng đẹp hơn khi lớn lên khiến các bạn nam trong trường luôn là mục tiêu nhắm đến cho nên cô rất bị ghét trong trường học. Cô nghĩ rằng bạn bè chơi đó rồi thôi, về nhà là xong nên cô không cần có bạn.
Nói thẳng ra cô là bản sao của Hồng Nhi ngày ấy, chỉ là cô trầm hơn mẹ, võ công thì mẹ 10 cô cũng 9 ( Không bạn không bè ở nhà không nên học võ là giết thời gian). Có được người mẹ tài giỏi như Hồng Nhi thật sự cô gái nhỏ này rất có phúc, bao nhiêu bí kíp suy nghĩ của Hồng Nhi đều truyền lại cho cô tất cả. Chỉ là cô khá ngốc trong việc thể hiện tình cảm và hiểu về tình yêu, mỗi lân Hồng Nhi bàn đến chuyện trai gái thì An Nhiên lại cố tình lãng đi.
Trời chiều thu vàng thế này, ngồi nơi khu vườn kia thật buồn mà, cô bé lấy cây đàn guitar của mẹ ra ngồi gãy lại bài hát mẹ đã dạy cô ” Be All Right ” đó là bài hát mà mẹ hay hát, mẹ thường xuyên hát nên cô chưa kịp biết chữ thì đã thuộc mà hát theo.
Cô gái nhỏ cùng chiếc guitar bự hơn người ngồi đánh bài hát nhẹ nhàng trong khu vườn nhỏ giữa một buổi chiều vàng mùa thu, cảnh tượng này thật đang tái diễn lại sao, như là lần đầu tiên Phúc Khang tìm ra Hồng Nhi cách đây 25 năm về trước. Nó có thật sự lập lại hay không khi cô bé đang ngồi ngay tại khi vườn nhà mình chứ không phải nơi công viên như mẹ?
Giọng hát của An Nhiên có phần đậm hơn Hồng Nhi, tiếng hát vang ra trầm hơn tí so với Hồng Nhi nhưng nó vẫn mang đến cho người nghe bài hát hay tuyệt vời thế nào.
Kết thúc bài hát trong sự mãn nguyện của chính bản thân, lòng người càng thêm êm ái.
_ Grap grap! Anh không nghĩ em lại có giọng hát hay như vậy, thật là vinh hạnh khi được nghe em hát. – bài háy vừa kết thúc, trong 2 phút tỉnh lặng thì lại có tiếng vỗ tay vang lên. Nghiêm Tuấn, do bị Phúc Khôi đuổi về vì làm việc không lo lại đi tán tỉnh các nhân viên của cậu ta nên bị cấp phép cho về sớm.
_ Anh!….. anh…… anh ở đây từ khi nào? – ngoài ba mẹ và anh hai ra chưa một ai có thể nghe tiếng hát của cô, nay người con trai này lại nghe được còn vỗ tay ý như trêu ghẹo làm cô thật xấu hổ.
_ Từ khi cô thiên thần cất giọng hát. Thật là mê lòng mà! – Nghiêm Tuấn tiếp tục trêu ghẹo.
_ Anh…. anh…. tôi không nói với anh nữa! – do lần đầu bị người lạ nghe mình hát nên An Nhiên có chút lo sợ đối tượng lại là bạn của anh hai thật là cô mất mặt, nên không muốn tiếp câu chuyện liền chạy thẳng vào nhà, bay lên lầu đóng cửa phòng lại.
Bỏ mặt người con trai Khôi ngô kia đứa một mình nơi khu vườn, Anh mắt sắc xảo của cậu làm người ta có chút lo sợ, chẳng ai có thể biết được cậu đang muốn gì mà nghỉ gì. Chỉ đứng nhìn bóng dáng nhỏ bé kia chạy đi biến mất nơi cửa nhà. Đôi mày đẹp nhiếu lại có chút suy tư, Nghiêm Tuấn đi lại nơi ghế đá cô bé vừa ngồi miệng chợt mở lên ” Còn nhỏ lắm ” sau đó Nghiêm Tuấn đứng dậy đưa hai tay vào túi quần chậm rãi bước đi vào trong nhà.
Cô gái nhỏ lén lút nhìn mọi hành động của người con trai lớn hơn mình 10 tuổi kia, lấy tấm màn che nguyên người lại chỉ dám thò đầu ra dòm. mọi hành động cử chỉ của anh ta đều được cô bé thu lại. Ánh mắt to tròn long lanh của cô bé càng mở to hơn khi thấy được anh ta ngồi xuống nơi mình vừa ngồi.
Trong một sự vô thức bàn tay nhỏ nhắn trắng nỏn của cô tự để lên ngực phải nơi trái tím non nớt của cô đang lần đầu tiên bị loạn nhịp.
Buổi tối cô không muốn xuống nhà bếp ăn cơm nhưng lại bị chính người anh yêu quý của cô cưỡng chế bế cô xuống bắt ép cô phải cùng ăn.
Tâm đang loạn tim cũng không yên mà phải ngồi đối mặt với tên tội phạm đã làm ra việc này thì xem ra bữa ăn này của cô bé khó mà nuốt trôi. Cố gắng nuốt cho hết chén cơm rồi mới được anh hai thả lên phòng. Cô như bị ma đuổi vừa bỏ chén xuống là cắm đầu chạy thục mạng lên phòng.
_ Tôi sẽ không giao em gái tôi cho cậu đâu, đồ sở khanh! – sau khi nghe tiếng đống cửa của An Nhiên, Phúc Khôi chậm rãi gắp thức ăn rồi nói.
_ Tôi sở khanh lắm ư? – Nghiêm Tuấn tác phong vẫn thế, lịch lãm không chút biến đổi.
_Tất cả moi người đều biết chuyện này! – đối đáp với nhau.
_ Nếu tôi thay đổi thì sao? – Nghiêm Tuấn chậm rãi đưa đũa tới đĩa thịt bò trước mặt.
_ Cậu làm được chăn? – như đang quyết định, Phúc Khôi không ngần ngại đưa thẳng đôi đủa của mình đè lên đũa của Nghiêm Tuấn trên đĩa thịt bò.
_ nếu tôi làm được thì sao?! – Lời nói như đinh đóng cột của Nghiêm Tuấn ngưng mọi hoạt động nhìn nhau.
_ Nếu cậu làm được tôisẽ không thấy hứa! – Phúc Khôi dùng lực đè cây đũa của Nghiêm Tuấn xuống. Án mắt sắc hơn nhìn Nghiêm Tuấn.
_ Sẽ sớm thôi! – miệng xinh của Nghiêm tuấn cười nhếch lên, vẻ mặt rất tự tin và cương quyết.
Phúc Khôi lúc này bỏ đũa ra, trở về trạng thái bình thường, tiếp tujv dùng cho xong bữa ăn. Cả hai không nói thêm chuyện gì khác. Ăn xong phòng ai náy ở không một ai nói với nhau tiếng nào. Xem ra hôm nay là một đêm dài của cả ba người rồi.
Bình minh rồi cũng ló dạng, những giọt sương còn động lại trên lá được ánh nắng ban mái chiếu vào làm nó lấp lánh mê người. Hôm nay An Nhiên đi học lại, cô bé tánh thích ngủ nướng lại bị thức khuya suy nghĩ chuyện mới lớn nên sáng nay dậy trễ, mọi việc hấp tấp, không kịp mang vớ không kịp mang giầy chỉ kịp thay bộ đồ, đeo cái ba lô chạy nhanh xuống lầu, quơ ngay cái bánh mì của phần mình sau đó la lớn “Các anh em đi ” rồi biến mất dép, Phúc Khôi và Nghiêm Tuấn vừa kịp nghe tiếng nguời đến khi ngẫn lên thì chỉ thấy được cái bóng lướt qua mình.
Phúc Khôi nhìn Nghiêm Tuấn sau đó cả hai tự nhiên cười thành tiếng, lắc đầu tỏ vẻ rất thú vị bởi cái hành động đầy đáng yêu này của cô bé.
Đang lúc cười thì Nghiêm Tuấn nhìn qua bên bàn thấy cái tuí xách màu Hồng nhạt đó là phần cơm trưa của An Nhiên cô bé lo trễ giờ nên lo chạy mà quên luôn phần cơm đang hiện diện kia.
Phúc Khôi từ ánh mắt của Nghiêm Tuấn nhìn qua cũng thấy được cái hợp cơm.
_ Đúng là ngốc mà! Chút trưa tớ sẽ đem cho em ấy! – Phúc Khôi miệng nói tay thì cắt miếng trứng ốp la.
_ Để tớ mang cho! – Nghiêm Tuấn lên tiếng.
Phúc Khôi dừng mọi hành động ngước lên, ánh mắt tất cả đều tập trung vào con người trước mặt mình. ” Không lẽ hắn ta thích An Nhiên thật ” Trong đầu của Phúc Khôi liền nhạy bén lên cái suy nghĩ đó.
_ Vậy nhờ cậu! – Phúc Khôi cũng muốn biết cái con người máu lạnh kia, anh 10 thì hắn tới 11 đó, quen nhau 10 năm đây là lần đầu tiên thấy hắn ta quan tâm đến con gái mà người đó lại là em gái cưng của mình.
Theo như kinh nghiệm và sự hiểu biết của Phúc Khôi về Nghiêm Tuấn, hai người đều là chàng trai nổi tiếng của trường, Về bản thân Phúc Khôi thì chẳn hề có tiền án nào vì cậu như ba cậu vậy chả thích nhưng đứa con gái mê trai luôn ngày bám theo cậu. Còn Nghiêm Tuấn, cậu này thì lạnh thiệt nhưng lại rất hay trêu đùa với những đứa con gái, tất nhiên cậu chưa bao giờ nghiêm túc với đứa con gái nào cả. Cũng không trách được vì sao Phúc Khôi không muốn giao An Nhiên cho cậu ta. Nhưng có thể xét lại rằng từ trước đến nay lời nói của Nghiêm Tuân nói được làm được,nói có là có, nói không là không chưa hề hai lời lần nào nên điều này cũng khiến cho Phúc Khôi đáng suy nghĩ.
“Cho cậu ta một cơ hội, nếu cậu ta thật sự yêu Nhiên Nhi thì mình không có gì để nói, nhưng còn mà cậu ta chỉ giả điên trêu đùa thì sao ” Phúc Khôi nghĩ ngay trong đầu, nên cậu quyết định sẽ cho người theo sát Nghiêm Tuấn, xem cậu ta dám giỡ trò gì làm Nhiên Nhi của cậu bị tổn thương thì đừng nghĩ đến việc có cửa trở về Nhật Bản.
Trên chiếc siêu xe đời đới vừa phóng như bay đến cửa trường học lớn kia. Cậu thanh niên ưu tú, vẻ trai mê người, trên nguời khoát nguyên bộ màu đen da, mái tóc xước lên hết trong thật ngầu, trên tay cầm hộp cơm màu Hồng Nhạt đứng trước cửa trường. Ánh mắt sâu thẩm của anh làm cho mọi người có phàn kiêng nể.