Sau một tháng vật vả cuối cùng mùa hè mong đợi của An Nhiên rồi cũng đến, Hơn ai hết An Nhiên thu dọn đồ đạt cực kì nhanh chóng, điệu bộ tung tăng của cô cũng cho người ta biết được rằng cô đang rất hưng phấn chờ đợi. Phúc Khôi không hề xa lạ gì với bảo bối nhỏ nhà anh nên cứ mặc kệ cho đứa trẻ này muốn làm gì thì làm. Chỉ có một con người kia mặt lạnh hơn bao giờ hết, khí hắc tỏa ra xung quanh khiến mọi người thật dám đến gần.
An Nhiên 1 tay một kéo 1 tay hai kéo, chật vật từ trên lầu đi xuống người làm trong nhà nhìn mà hoản hốt, cảnh tượng này y như cô gái nhỏ đó đang bỏ nhà đi còn không thậm tệ hơn là bị đuổi ra khỏi nhà, bao nhiêu quần áo tư trang cô bé hầu như cho hết vào vali mà kéo đi. Ba vali và 1 túi xách giỏ.
_ An Nhiên! Em không tính quay trở về hả? – Phúc Khôi gương mặt sắc lại một chút.
_ Á! Có chứ, 3 tháng hè rồi quay lại mà – An Nhiên vừa nặng nề kéo từng cái vali từ trên cầu thang xuống vừa trả lời. Hơi thở không đều làm cô có chút đứt quản.
_ Vậy sao lại mang hết đi? – Phúc Khôi giọng nặng nề hỏi, ánh mắt hổ phách sâu hơn tỏ vẻ không đồng ý.
_ Tất cả đều cần thiết, bỏ lại không được! – An Nhiên ngây ngô quay lại trả lời anh, tay vẫn cứ lôi lôi kéo kéo cái vali nặng nề đó.
_ Trấn quản gia! đem hết vali quay lại phòng cô chủ!- Không cần nhiều lời Phúc Khôi cứ ngồi tựa lưng, miệng ra lệnh.
_ Á! vậy em không được đi sao? – An Nhiên bất giác sợ run người.
_ Việt Nam giờ cái gì cũng có, em cứ mang người không qua đó, Ông bà sẽ dẫn em đi mua sắm sau! – Phúc khôi tay bưng chén trà lên, thổi thổi rồi hốp một ngụng.
An Nhiên không trả lời nữa, ngoan ngoãn nhìn đóng đồ của mình bị lôi quay ngược lại phòng ngủ, tỏ vẻ có chút bất mãn nhưng không thể làm được gì. Lời anh hai đã nói nếu không nghe thì tai họa vào thân cái chắc. Chỉ lườm cho anh hai một cái đỡ tức rồi dùng dằng đi xuống vẻ không phục.
_ Bảo bối! Cục Cưng ba mẹ về rồi đây! – Tiếng nói lãnh lót của Hồng Nhi vọng ngoài cửa vào, chưa thấy người đâu mà tiếng đã vào tới nhà.
Mọi người xung quoanh tỏ mắt ra cửa lớn nhìn ra, chờ đợi một thân hình nào đó xuất hiện.
_ Á! Bảo bối! Cục cưng mẹ rất nhớ hai đứa, nhớ lắm lắm đó, Phúc Khôi có nhớ mẹ không, An Nhiên có nhớ mẹ không, ôi 2 cục cưng, cục vàng, cục ngọc, cục cẩm thạch, cục hột xoàn của mẹ. – Hồng Nhi không ngừng ôm hôn từng đứa một, miệng cứ luôn tuồng ” Cục cục cục ” chẳng hề để ý xung quoanh.
_ Cừu con! Em bình tỉnh, sao lại tháo chạy vào trước thế hả? – Giọng nói trầm ổn đầy cưng chiều từ cửa chính vọng vào, Phúc Khang thân hình oai phong ngày càng oai phong bước từng bước thanh tao đi vào. Ánh mắt có chút buồn bực vì vật nhỏ đang trong vòng chạy mất.
_ Người ta nhớ cục cưng của người ta. – Mặt kệ cho Phúc Khang có ý trách nhưng Hồng Nhi vẫn cứ như thế ôm hai đứa con cưng của mình vào lòng.
Vợ chồng già đi du lịch vòng quanh thế giới, một năm nay đi gần hết cái trái đất này, Hồng Nhi dù rất thích thú nhưng lại nhớ hai đứa bảo bối của cô liền mè nheo liên tục mấy tháng trời cuối cùng Phúc Khang cũng chịu thả cô về nhà với hai bảo bối của mình.
Phúc Khôi nay 25 tuổi rồi, dáng người chững chạc, lại trước mặt bạn chí cốt bị mẹ ôm hôn khen ngợi ” Cục Cưng ” như đứa trẻ 3 -4 tuổi, mặt của hắn thật đen thui, dù trong lòng có mừng thiệt nhưng mà ” Mẹ à! người quá kích rồi, bình tỉnh lại, không để mặt con ” tiếng lòng của Phúc Khôi vang lên nhưng không nói.
An Nhiên thì như cá gặp được nước, ôm lại mẹ yêu hôn mẹ tới tấp làm nũng 100%, quên tất cả mọi thứ, dù sao cô cũng là một đứa trẻ, dù bản tính cô có cứng đến đâu nhưng cũng không thể nào cứng với mẹ mình được.
Nghiêm Tuấn xem như là hóa đá, tự dút cái tượng bao quanh mình ngồi chưng hửng đó, mắt đen mở to thật to nhìn cảnh tượng thật kinh hồn. Cảnh tượng này làm cho cậu giao động mạnh, nhớ về người mẹ ở quê nhà đang ngày nhớ đêm mong mình. Ánh mắt cậu trùng xuống rõ rệt.
Phúc Khang mày đẹp nhíu chặc hơn, dù là con mình, dù là con trai, dù là con gái nhưng anh vẫn không đồng ý với việc cục cưng của anh ôm hôn tùy tiện người khác như vậy, Thâm tâm đen tối ” Tối nay phải trừng phạt mới được “.
Cuộc hội ngộ chấm dứt, An Nhiên chợt nhớ ra tới giờ bay, cô liền ngẫng lên nhìn mẹ có chút mếu máo ” Thật không công bằng tí nào, sao mẹ không về sớm hơn, con phải về ngoại rồi, thật không công bằng! ” Ánh mắt mèo con kia nhìn người mẹ xinh đẹp của mình đầy uất ức.
_ Á! Bảo bối con sao vậy? Sao lại khóc! Nín nín đi mẹ thương – Hồng Nhi đang cười với Phúc Khôi liền quay qua nhìn thấy cái vẻ mặt mếu méo của cô, nước mắt có tí chút trào ra
_ MẸ! sao người không về sớm, sao người đợi con chuẩn bị đi người mới về huhuhhuhuhuhuhuhuhu – Vỡ òa, bao nhiêu đau thương vỡ ào, bao nhiêu tuổi thân vỡ òa.
_ Á, nín nín nín nín đi, con đi đâu, hở, con đi đâu, sao con nói thế, nín nín nín – Hồng Nhi bỏ Phúc Khôi ra, ôm hết cả người vào An Nhiên vỗ về cô con gái nhỏ bé của mình.
_ Con phải về ngoại rồi! con hứa với ngoại rồi, 2 tiếng nữa con bay rồi, giờ phải làm sao? – Nén nước mắt xuống An Nhiên nức nở.
_ Ô Ô…. thôi mà…. vậy mẹ sẽ về ngoại cùng con được không? – Hồng Nhi còn gì hơn, cũng nhớ đến ba mẹ mình, cũng nhớ quê nhà mình, cũng muốn về cùng con gái.
_ Khang! Anh cho em và An Nhiên về nhà mẹ em nhé! – Tự quyết định là một điều điên rồ, biết rằng sẽ không có kết quả nhưng cũng phải quay qua nhìn ông xã mình một chút.
_ Được! – Phúc Khang ngồi ngay ghế chủ nhẹ nhàng như không.
_ Ở? – Hồng Nhi, An Nhiên, dừng hết tất cả hành động đang làm, khóc lóc, than vãng, ôm ấp mà tất cả mọi thứ từ ánh mắt nguyên cả con người đều quay về phía Phúc Khang.
Thật cả hai người này đều biết, xin thì xin thế thôi, nhưng chẳng bao giờ được đồng ý đâu, nhưng, Người đàn ông đó, cái con người đang ngồi ở đó, vị trí đó, gốc đó, có phải bị nhập rồi không? Ơ hơ!. Họ cứ nghĩ mình nghe lầm, nên cứ đứng chết ngay đó, nhìn Phúc Khang không hề chớp mắt
_ Sao? không muốn đi sao? Vậy thì ở nhà! – Phúc Khang như biết mình dọa người liền nói ngược lại.
_ Không không! Đi em đi, – Hồng Nhi tỉnh giất liền la toán lên.
_ An Nhiên được đi 3 tháng, còn em được đi 7 ngày, Không trả giá – Phúc Khang đưa hai tay lên thành ghế ánh mắt quay sang nhìn hai mẹ con ngốc kia.
_ Á! Được được, bao nhiêu cũng được, vậy em thu xếp đây – nói xong Hồng Nhi thật nhanh đi lấy vali của mình.
_ Không cần! Qua đó ba mẹ sẽ dẫn em và Bảo bối đi sắm đồ sau! – Phúc Khang thông thả trả lời.
An Nhiên lúc này mới hiểu ra, thế nào là cha nào con náy, cô bé học câu này đã lâu nhưng nay mới tận mắt chứng kiến toàn tập, khiến cho cả người cứng đơ ra. Hồng Nhi đứng kế bên không nói lời nào, chỉ nhanh thật nhanh làm theo, kẻo ông xã khó tánh lại đổi ý thì đi đứt. Cả gia đình cũng như ăn tối xong thì cùng nhau ra sân bay tiển hai mẹ con Hồng Nhi và An Nhiên.
Họ được đi chuyến bay theo sự sắp đặc của Phúc Khang mong muốn, tất hiên hai mẹ con họ ngoan ngoãn nghe lời không một ai muốn manh động chỉ cười gật đầu.
Giờ phút này ở sân bay có khá đông, có lẽ là nghỉ hè người ta đi du lịch nhiều, Sân bay thật rất bận rộn người là doanh nhân chỉ nhanh chóng ra ra vào vào cho thật nhanh vì 1 phút đối với họ là vàng bạc, người là du lịch ra vô cũng tấp nập không kém, người thì trở về quê hương vali đầm đề. Nhưng, tất cả như muốn dừng lại khi có sự xuất hiện của 5 con người này, Tất cả đều nhìn họ bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc, 5 con người đi cùng nhau, 5 con người đều là do trời bất công thiên vị cho họ một ngũ quan thần sắc.
Họ như đã quen, họ không hề để ý đến ánh mắt kia, họ rất bình thường, rất lạnh lùng, rất không quan tâm, họ chỉ đi thẳng đến nơi cần đến, dừng lại ở nơi cần dừng.
An Nhiên lúc này hưng phấn, chẳng nghĩ đến bất kì thứ gì chỉ muốn mau mau lên máy bay, mau mau tới nhà ngoại, mau mau hưởng thụ mùa hè, còn Hồng Nhi thì muốn thật nhanh về tới nhà ba mẹ. Hai con người đều có một suy nghĩ riêng nhưng tất cả đều mong rằng sẽ được nhanh lên sân bay không là bị đổi ý là ở nhà dẹp mộng.
Cuối chào mọi người, hai mẹ con nắm tay nhau, đi vào bên trong. Cánh tay nào đó nếu kéo một người lại. An Nhiên, cảm nhận có vật gì đó nắm mình lại liền quay đầu, ánh mắt cô to dần lên khi phát hiện người đó chính là Nghiêm Tuấn. Ánh mắt có chút sợ hãi.
_ An Nhiên, Viên phu nhân, hai người đợi một chút con có chuyện muốn thưa! – Nghiêm Khanh xuất từ lúc trước khi An Nhiên chuẩn bị đi đến khi vợ chồng Phúc Khang về và hai mẹ con họ chuẩn bị đi kéo dài cũng gần 5 tiếng, giờ phút cuối này cậu mới mở miệng.
_ Nghiêm Tuấn! Con có chuyện gì muốn nói? – Hồng Nhi nhìn cánh tay của Nghiêm Tuấn đang nắm chặc khủy tay con gái mình, có chút nghi ngờ, có chút đoán ra nhưng chưa dám xác định.
_ Thưa hai bác, Phúc Khôi, Từ nãy giờ con như người ngoài không hề xen vào chuyện gia đình mình, Nhưng trước khi An Nhiên cùng cô đi, thì con xin nói chuyện này với hai người và Phúc Khôi – Giọng nói của Nghiêm Tuấn lễ độ, nghiêm túc hơn bao giờ hết.
_ Cậu cứ nói! – Phúc Khang vẫn bình thản.
_ Con không muốn nói dài dòng, Nhưng sau khi An Nhiên nghỉ hè ở quê nhà về, con muốn xin hai bác cho con chính thức được đính hôn với An Nhiên – Nghiêm Tuấn mặt bình thường, chuyện quan trọng nói ra như không hề quan trọng.
Có lẽ lòng Nghiêm Tuấn đã phải tự mình đấu tranh suốt từ chiều đến giờ, giây phút An Nhiên chuẩn bị đi hắn thật muốn ngăn lại, nhưng chẳn có bất kì một lí do nào để có thể ngăn lại. Chợt thấy ba mẹ của anh em Viên gia về lòng hắn có chút vui hơn vì biết rằng nếu ba mẹ An Nhiên về thì chắc chắn cô ấy sẽ không đi nữa. Nhưng lại thành ra là đi cả mẹ lẫn con thế này. 3 tháng thì quá lâu, nên cậu quyết định sẽ nói ngay tại lúc này, Không phải chờ thêm nữa.
Cả gia đình 4 người kia trợn tròn mắt nhìn người con trai vừa rồi, Anh ta vừa nói cái gì cơ?.