Cô Gái Của Sếp

Chương 11



Gần một tháng từ hôm đó, Hằng không nói gì với tôi về chuyện chụp ảnh. Tôi cũng không quá mong muốn vào việc đó, nên nghĩ Hằng không giúp được, hoặc không muốn giúp tôi cũng không sao. Tôi vẫn chơi với các cô gái trong nhóm của Hằng, có chụp thêm một bộ ảnh nữa cho Ly. Bộ ảnh tôi chụp cho Ly khá chất, có những tấm ảnh rất cá tính.

Rồi một hôm, Ngọc gọi cho tôi, nói là muốn gặp nói chuyện. Gặp trong một quán cà phê, Ngọc ấp úng hỏi tôi có thể chụp cho Ngọc một bộ ảnh nữa được không, cô bé cho tôi xem một tấm ảnh trên mạng, chụp một cô gái chỉ mặc áo sơmi. Tôi biết concept này, cũng là một thể loại mà tôi chưa được chụp. Thế là tôi nhận lời.

Ngày hôm sau, tôi gọi cho Hằng, và biết được Hằng rất khéo léo nói chuyện với các cô gái trong nhóm, rồi cũng chính Hằng gợi ý tưởng chụp những kiểu ảnh đó cho các cô, cũng như nói tôi là người rất đàng hoàng, tôn trọng những nguyên tắc. Ngọc và Ly có thể muốn chụp ảnh với nội y, còn nude thì chưa có ai muốn chụp.

Cuối tuần đó, tôi chụp ảnh cho Ngọc ở nhà chị họ của cô bé. Đó là một căn nhà to và rất đẹp ở Thảo Điền, các thiết bị nội thất rất đẹp. Ngọc mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên trong vẫn mặc áo ngực với quần lót màu trắng. Chụp vài tấm thì tôi nói Ngọc bỏ áo ngực ra, vì dấu áo ngực mờ mờ sau làn áo trắng, cô bé suy nghĩ một chút rồi cũng làm theo.

Việc giữ bản thân mình bình tĩnh và thoải mái hóa ra không có gì khó khăn. Có lẽ vì số cô gái tôi tận mắt thấy khỏa thân hoặc mặc nội y cũng gần được hai bàn tay, nên không quá xa lạ với việc nhìn một cô gái mặc nội y trước mặt. Hơn nữa, cái máy ảnh to và nặng trên tay luôn nhắc nhở tôi đây là một buổi chụp ảnh chứ không phải là chơi bời. Chụp sao cho đẹp thì khó, ảnh chụp phải mang cái không khí tinh khôi, trong trẻo. Trước khi chụp, tôi xem khá nhiều ảnh, nên cũng hình dung trước được mình sẽ chụp như thế nào.

Tôi chụp say sưa và nghiêm túc, hầu như không đụng đến người Ngọc kể cả khi tạo dáng, cũng không để ý đến đôi chân hay bầu ngực của cô bé. Ngọc cũng dần bắt nhịp được, chúng tôi bắt đầu có những tấm ảnh đẹp. Chụp gần hai tiếng, quanh đi quẩn lại trong phòng ngủ, phòng khách, nhà bếp thì cũng hết ý tưởng. Tôi hỏi hay là chụp với nội y, Ngọc bẽn lẽn đồng ý. Đến khi cô bé lấy mấy bộ nội y bày lên giường thì tôi biết Ngọc muốn chụp như thế, và chỉ chờ tôi hỏi.

Ngọc chọn một bộ đồ lót màu hồng nhạt rất đẹp, tôi tiếp tục chụp một cách say sưa. Ngọc thay bộ nội y thứ hai, tôi muốn cô bé diễn xuất gợi cảm hơn, quyến rũ hơn. Tôi mở laptop lên, cho Ngọc xem một số ảnh để tham khảo cách tạo dáng. Gượng gạo một hồi thì Ngọc cũng làm được.

Ánh mắt mời gọi, gương mặt xinh đẹp, bầu ngực đầy và đôi chân thon của Ngọc bắt đầu khiêu khích tôi. Tôi mất tập trung một lúc, thế là bảo Ngọc đi thay đồ, tôi ngồi nghỉ và nhanh chóng tỉnh táo lại. Tôi lại chụp say sưa, và Ngọc cũng diễn rất tốt.

Hôm đó, tính ra tôi chụp mười mấy GB ảnh, và rất ưng ý với những bộ ảnh đó. Tôi và Ngọc thỏa thuận từ đầu là ảnh nào Ngọc đồng ý tôi mới được đưa lên mạng, dĩ nhiên tôi tôn trọng ý của Ngọc. Ngọc đưa lên Facebook vài ảnh chụp với áo sơmi trắng, tôi cũng tải những ảnh đó lên, sau khi xin phép Ngọc. Những tấm ảnh đó gây ấn tượng với bạn bè của Ngọc và tôi. Tôi tiếp tục gây ấn tượng tốt với nhóm của Hằng vì phong cách chuyên nghiệp và nghiêm túc của mình.

Hằng nói không có cô bạn nào muốn chụp nude cả, nếu tôi muốn chụp nude, cô bé sẽ làm mẫu cho tôi chụp, nhưng tôi phải đảm bảo bí mật và giữ đúng cam kết trước đó. Tôi cũng ngại, nhưng sự ham muốn thử chụp nude một lần cứ thôi thúc tôi. Và rồi tôi nhờ Hằng làm mẫu, địa điểm chụp là phòng chụp của một anh bạn tôi quen trên diễn đàn nhiếp ảnh.

Hôm đó tôi xin nghỉ làm, chạy qua đi ăn sáng với anh bạn, rồi anh ấy đi làm, giao cả phòng chụp cho tôi. Phòng chụp này không nhiều thiết bị như những phòng chụp chuyên nghiệp, nhưng cũng đầy đủ. Tôi từng chụp ở đây một lần nên cũng quen với cách set up các thông số.

Đúng 9 giờ sáng thì Hằng đến. Nói chuyện gượng gạo được một lúc thì tôi bảo bắt đầu. Trong góc phòng chụp có một cái rèm để người mẫu thay trang phục, Hằng vào trong đó, kéo rèm lại, rồi ở trong đó phải đến gần 10 phút, quá lâu cho việc cởi quần áo. Không thể chờ đợi mãi, tôi gọi, Hằng bước ra, hai tay che chắn những chỗ kín đáo nhất. Cô gái của sếp đang đứng trước mặt tôi, khỏa thân.

Trong phòng chụp chỉ có hai đèn, ánh sáng không đủ chiếu sáng thân hình của Hằng, nhưng vẫn cho thấy rõ những đường cong của cô bé 21 tuổi. Hằng ngại ngùng bước về phía tôi, ấp úng nói gì đó không nên lời. Tôi nhìn Hằng, đúng kiểu nhìn từ trên xuống dưới mà Hằng nói về tôi. Đây không phải là lần đầu tiên tôi thấy con gái khỏa thân, nhưng lần này rất khác. Và rồi trong những suy nghĩ rất nhanh đến nỗi tôi không hề nhớ nổi sau đó, có điều gì đó nhắc tôi sự khác biệt là lần này, người con gái khỏa thân đang đứng trong phòng chụp chứ không phải phòng ngủ hay nhà tắm. Suy nghĩ đó lập tức khiến tôi trấn tĩnh, nhắc tôi nhớ rằng tôi và Hằng có mặt trong căn phòng này là để chụp ảnh. Tôi nói: “em đừng ngại, chúng ta chỉ chụp ảnh thôi mà”. Hằng gật nhẹ, vẫn chưa hết ngượng. Tôi đi vùng chiếu đèn, nói Hằng lại đây đứng để tôi chụp thử.

Chụp trong studio thì đối tượng chụp phải vào đúng vùng chụp để các đèn đánh đúng hướng, nhất là đèn tóc, đèn ven. Hằng run nên dù tôi vừa chỉ xong là quên phải đứng đâu cho đúng, thế là tôi phải lại gần, chỉ chỗ đứng cho Hằng. Khi đó Hằng quay lưng về phía tôi, tôi đứng rất gần cô bé, đèn chiếu sáng rõ lưng và mông của Hằng. Tôi không thể ngăn mình nhìn mông của Hằng, và rồi ngay lúc đó, tôi phát hiện ra một vấn đề mà mấy hôm nay tôi không hề đọc thấy khi tìm hiểu trên mạng. Bộ đồ lót của Hằng tạo nên những vết hằn trên vai, trên hông và trên mông Hằng. Chắc chắn ngực cũng sẽ có những dấu hằn như thế. Tôi nói Hằng cứ quay lưng lại như thế để tôi bấm thử máy. Ánh sáng rất chuẩn cho ảnh chân dung. Tôi xem kỹ ảnh, những vết hằn hiện tuy không quá rõ nhưng vẫn dễ dàng nhìn thấy, kiểu này thì không ổn rồi.

Tôi nói Hằng lại xem ảnh thử trên máy, Hằng lại gần máy, tay vẫn che chắn. Tôi chỉ cho Hằng những vết hằn, và nói phải chờ một chút để vết hằn mờ đi thì mới chụp tiếp được. Tôi hỏi Hằng có áo hay váy nào như kiểu áo choàng tắm không, hỏi vậy thôi chứ làm sao Hằng có mang theo. Tôi tìm thử trong phòng chụp, cũng không có. Tôi nói Hằng ngồi lên ghế, lấy một cái váy che người lại, dặn cô bé cố gắng đừng để hằn vết nào lên chân khi ngồi, rồi bước ra ngoài đường hút thuốc.

Hai điếu thuốc liên tiếp giúp tôi hoàn toàn trấn tĩnh, tôi cảm thấy rất thoải mái, tôi nghĩ lát nữa bước vào phòng chụp, tôi sẽ không bị phân tâm nữa. Tôi không được quên mục đích của tôi hôm nay là chụp ảnh, không có gì khác. Hơn nữa, đây là cô gái của sếp, không phải là đối tượng của tôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.