Thứ hai đi làm lại, buổi trưa tôi lại “vô tình” ăn trưa ở quán cafe anh Quân hay ăn. Hai anh em vừa ăn trưa vừa nói chuyện trên trời dưới đất.
– À, anh có nhớ con bé gặp hôm ở Phan Rang không?
– Con bé nào?
– Con bé mà anh nói giống một đứa cave anh từng đi đó.
– À, nhớ rồi. Lần đó em có làm quen rồi đúng không?
– Dạ, sau này em có tìm hiểu, thấy không phải.
– Vậy à, cũng có thể anh nhầm. Thấy giống.
– Người giống người nhiều mà, nhất là mấy em bây giờ đều cao ráo, người ngợm điện nước đều ngon lành.
Tôi và anh Quân nói chuyện rôm rả. Vậy là tạm thời xong anh Quân. Quả thực, anh Quân có ấn tượng với cô gái gọi đó thì rồi cũng phải quên, thời buổi cơm áo gạo tiền, rồi vợ anh lại mới có bầu, anh chả còn lưu tâm đến Nhi nữa đâu.
Chưa biết bắt chuyện với sếp thế nào thì ngay chiều thứ hai đó, sếp lại hỏi chuyện. Tôi mang mấy tài liệu qua nói chuyện với sếp. Nói chuyện công việc xong, sếp hỏi về chuyến đi cuối tuần, hai anh em ngồi nói chuyện về thú vui dạo chơi của tôi. Rồi sếp hỏi:
– Đi chơi vậy thời gian đâu dành cho người yêu nhỉ. Em có người yêu chưa?
– Dạ hiện giờ thì không anh.
– Sao không kiếm một cô, đi chơi cùng cho vui.
– Kiếm mà chưa được anh ơi.
– Mấy em trong công ty có em nào ưng không?
– Mấy em đó chắc chỉ mê anh thôi, mà anh có người yêu rồi. Hồi anh mới quen Hằng, có mấy em thất vọng ra mặt.
Nói chuyện một hồi, tôi hỏi:
– Vậy khi nào anh cho bọn em ăn đám cưới đây?
– Anh chưa nghĩ đến chuyện cưới xin đâu Nhật. Anh bây giờ chỉ muốn có bạn gái, chứ nghĩ đến cưới xin lần nữa, anh mệt lắm.
– Dạ, với lại Hằng còn nhỏ mà, năm nay mới hết năm ba đúng không anh, còn cả năm nữa.
– Thực ra thì anh muốn quen sinh viên là để khỏi suy nghĩ chuyện cưới xin.
Tôi bắt đầu thấy chuyện giữa sếp và Hằng không đơn giản chút nào. Một bên là cave bỏ nghề, muốn có chỗ dựa, một bên lại chỉ muốn yêu đương theo nhu cầu, chứ không muốn tiến xa hơn.
Sếp nói tiếp:
– Anh đã từng yêu nhiều lần, đã từng cưới một người anh yêu, đã từng có một cuộc hôn nhân mà ai cũng mong ước, đã từng có một cuộc sống gia đình hạnh phúc. Giờ đây, anh nghĩ anh không cần cuộc hôn nhân nào nữa. Ai ở bên anh chịu được thì chịu, không chịu được thì thôi, anh không ép, và cũng không cần.
– Anh có yêu Hằng nhiều không?
– Có, nhưng không nhiều. Có lẽ anh không thế yêu như ngày trước được. Có bạn gái cũng vui, anh cũng chỉ cần thế thôi.
Vài hôm sau, Hằng dùng số lạ để gọi tôi. Cô bé hỏi có thể gặp tôi nói chuyện tiếp được chưa. Tôi hẹn Hằng ở quán cà phê hôm trước. Chiều hôm sau, vừa hết giờ làm là tôi chạy qua quán cà phê, ngồi đợi được một lúc thì Hằng đến. Vừa gọi nước xong, cô mở túi xách, lấy ra một tập giấy tờ rồi nói:
– Đây là những giấy tờ em muốn cho anh xem để anh tin em, gồm có…
– Anh không cần xem – tôi chen ngang – anh tạm thời tin em, miễn là đừng có xảy ra sự việc nào khiến anh nghi ngờ. À, cho anh xem bảng điểm của em.
Hằng lục đưa cho tôi bảng điểm. Xem ra cô bé này học cũng tốt, những môn cơ sở chỉ tàm tạm, nhưng những môn chuyên ngành đều có điểm khá. Hằng vừa học xong năm thứ ba, nếu năm cuối không sa sút thì sẽ có thể tốt nghiệp loại khá, và với bảng điểm này, cộng với ngoại hình và khả năng ăn nói, Hằng hoàn toàn có thể xin được việc lương cao. Tôi đưa trả bảng điểm, nói Hằng cất hết giấy tờ đi.
– Vậy là anh tin em.
– Ừ, ngay từ đầu anh đã nghĩ là anh cứ tin em đi, còn nếu có chuyện gì lộ ra thì anh sẽ mặc định xem toàn bộ câu chuyện của em là dối trá. Em học cũng tốt đó, cố gắng giữ kết quả này. Anh biết có những sinh viên tốt nghiệp ngành này trường em có công việc tốt không kém gì sinh viên những trường danh tiếng đâu.
– Vậy còn điều kiện của anh, anh đã suy nghĩ chưa.
– Em nói là anh muốn gì, em sẽ cố gắng đáp ứng đúng không?
– Dạ, miễn là đừng quá khả năng của em, trừ… trừ – Hằng ngập ngừng.
– Em cứ nói đi, đừng ngại.
Hằng nói lí nhí:
– Anh muốn gì, em sẽ cố gắng đáp ứng, nhưng… nhưng em không ngủ với anh được.
Thấy tôi im lặng, Hằng sợ tôi không hài lòng, vội nói:
– Nhưng nếu anh thích PG, em sẽ tìm người cho anh, em có thể đoán được ai làm PG có làm thêm nghề này.
– Em không hiểu gì về anh rồi.
– Đúng là em không hiểu, nhưng em đoán anh cũng như hầu hết đàn ông thôi. Ngay từ lần đầu gặp anh, em đã thấy anh nhìn em từ trên xuống dưới. Hồi ở Phan Rang, khi em mặc bikini, anh cũng lén nhìn em. Rồi em thấy anh rất rành về khách sạn.
– Em quả thật cũng rất tinh đó. Anh dĩ nhiên là phải có hứng thú với gái đẹp rồi, còn về chuyện khách sạn thì anh hay đi du lịch nên cũng quen, thế thôi.
– Vậy giờ anh nói đi, anh muốn em làm gì cho anh?
– Yêu cầu của anh là em phải sống tử tế, không bao giờ phạm lại sai lầm ngày trước. Anh sẽ giữ bí mật này cho em.
Hằng ngạc nhiên đến sững sờ. Tôi chậm rãi nói tiếp:
– Nhưng nếu anh phát hiện em nói dối anh, hoặc em lại ngựa quen đường cũ, anh sẽ không giữ bí mật cho em nữa.
Hằng vẫn chưa hết ngạc nhiên, cô bé không nói nên lời. Tôi uống ly cà phê một cách sảng khoái, tận hưởng cảm giác là một người cao thượng.
– Anh… anh… anh nói thật hả?
– Ờ.
– Anh không đòi hỏi gì hả?
– Thì anh đã nói rồi đó, yêu cầu của anh chỉ vậy thôi.
– Anh tốt như vậy sao?
– Anh chưa bao giờ nhận anh là người tốt.
– Anh thật sự không muốn gì hả?
– Ờ. Thế này nhé, anh không đòi hỏi gì, anh sẽ giữ bí mật cho em, xem như là anh giúp đỡ em. Nếu như anh có việc gì cần em giúp, anh sẽ nhờ, khi đó nếu em giúp anh được và muốn giúp thì em giúp anh, không thì cũng không sao, em không có nghĩa vụ bắt buộc phải làm gì cho anh. Em hiểu chứ?
– Em hiểu, em vẫn chưa tin được.
– Ờ, vậy bắt tay làm tin nhé.
Tôi đưa tay ra, Hằng rụt rè đưa hai tay ra, rồi nắm lấy tay tôi. Đôi bàn tay nhỏ nhắn và mềm mại của Hằng như có một ma lực kỳ lạ, bỗng dưng tôi muốn kéo cô bé vào khách sạn, chạm đến những nơi khác, những nơi còn mềm mại hơn, gợi cảm hơn… Tôi giật mình buông tay Hằng ra. Chậc, chỉ mới cầm tay mà đã thế, thảo nào đàn ông mê mệt cô gái xinh đẹp này.
Cuộc nói chuyện sau đó trở nên dễ dàng hơn, và cũng nhanh chóng kết thúc.
Tôi nghĩ mọi chuyện sẽ dừng lại ở đây, Hằng cứ yên ổn mà làm lại cuộc đời, sếp cứ vui vẻ với cô bạn gái trẻ tuổi. Tại sao tôi không yêu cầu Hằng điều gì ư, vì tôi nghĩ xét trên phương diện nào, Hằng cũng không phải là đối tượng để tôi đòi này nọ. Tôi không nỡ đi vòi vĩnh một cô bé sinh viên tỉnh, không muốn đụng vào bạn gái của sếp, và không thèm đi kiếm chác của một con cave.
Thế nhưng mọi chuyện đơn giản như thế.