Cô Gái Mang Hơi Thở Của Tuyết

Chương 31: Âm Trụ Nơi Phố Hoa



-“Đừng có nghĩ đầu của ta… sẽ dễ dàng để cho một kẻ như ngươi cắt xuống!!”

Đúng, Tanjirou đã chạm được thanh kiếm của mình đến đầy ả, rất tiếc rằng ả đã thay đổi cơ thể mình. Cổ Daki giống như mảnh vải, không thể nào chém đứt ngay được. Tanjirou buộc phải giữ khoảng cách với ả nên liền nhảy ra xa, nhưng Daki không hề cho cậu cơ hội mà truy đuổi đến cùng.

Thật ra nãy giờ Tanjirou không hề thở, cậu phải thi triển điệu múa hỏa thần trong suốt thời gian qua đã là một kì tích. Nét mặt cậu như căng cứng.

-“Anh hai, làm ơn thở đi!”

-“Anh hai!! Làm ơn hãy cứu chị ấy, chị ấy sắp đánh mất bản thân mình rồi!!”

Cậu bừng tỉnh trong màn đêm, tai cậu vẫn ù ù với nhịp đập liên tục của tim, nhưng trong tâm trí cậu có giọng nói quen thuộc vang lên khiến cậu phải tỉnh giấc. Nezuko…!!

*

-“Oa, đây là Nezuko Kamado sao? Con bé đang biến thành quỷ một cách hào nhoáng kìa.”

Sau bao cuộc tấn công dữ dội của Nezuko khiến cô bé bị mất kiểm soát, cuối cùng Tanjirou cũng đến kịp và ngăn chặn cô bé ăn thịt người. Giờ đây, vị Âm trụ kính mến này lại đang xỉa xói hai anh em nhà cậu ngay giữa trận chiến, Tanjirou nghẹn họng không nói được gì. Cơn đau đang dày vò từng tế bào khiến cậu đến thở cũng đau nhói, nhưng tay cậu vẫn cầm thanh kiếm để chặn miệng em gái mình lại một cách khó khăn.

Cậu chớp mắt một cái rồi giật mình, đầu của con quỷ Daki bị rơi xuống trong khi Uzui Tengen vẫn còn ở trước mặt mình. Là do anh ta sao??

-“Này, hát ru cho nó hay gì đi. Ồn ào chết đi được.”

-“Hơ, vâ–“

“Rầm”, Nezuko vẫn cứ cường quật chống cự, cô bé nhảy ra ngoài cửa sổ khiến cho cả hai anh em đều va chạm mạnh với mặt đất. Tanjirou cũng không chịu thua, ngập ngừng hát vang lên bài hát mà lúc nhỏ cả hai thường được nghe mẹ hát. Sau một lúc, cô bé mới chịu ngủ yên, thiếu niên Kamado mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay vuốt tóc em gái mình.

-“Hu oa!! Ta là thượng huyền cơ mà!! Ta có số để chứng minh cơ mà!! Ta là thượng huyền lục đấy, ta mạnh lắm mà!! Anh hai ơi, đầu em, đầu em bị chặt mất rồi!!”

Uzui giật mình với áp lực trước mặt, anh theo phản xạ chém ra vài nhát để kết thúc nhưng không được. Tốc độ thật nhanh đã tránh được đòn tấn công ấy, Daki và một thực thể lạ khác đang ở góc phòng an ủi cho nhau. Ả khóc rống lên trông rất ủy khuất, còn lại… là một con quỷ, hắn đang đưa tay lau đi nước mắt trên gương mặt xinh đẹp của ả.

-“Thật tình, gương mặt mày cháy đen hết rồi. Phải biết chăm chút cho bản thân chứ, bởi gương mặt xinh xắn này đã theo mày từ khi xinh ra rồi mà. Đúng là… mày thiếu hụt trong khoảng đầu óc ghê ha.”

*

-“Uzui-san.”

Thanh kiếm bỗng lóe sáng trong màn đêm, hơi lạnh không biết từ đâu mà xâm nhập vào phổi khiến anh khó thở vô cùng. Nhưng bóng hình người con gái phía trước khiến cho anh cảm thấy xa lạ, cô ta là ai? Đồng phục của sát quỷ đoàn nhưng anh chưa hề gặp cô ta lấy một lần. Nhưng khi Uzui nghe thấy cô gọi tên mình, anh liền đáp.

-“Ừ?”

-“Anh lo tên quỷ kia, và tôi sẽ lo con quỷ này. Vết thương anh ổn chứ?”

Yuki như một vị cứu tinh, trong lúc anh đang gặp khủng hoảng làm sao để chặt đầu hai tên quỷ cùng một lúc thì cô lại xuất hiện. Ánh trăng chiếu xuống mặt đất chứng tỏ bầu trời chưa thể sáng, tức bọn chúng vẫn còn thời gian. Một là chém đầu bọn chúng, hai là cho bọn chúng chơi đùa đến chết.

-“Ok chơi, nhưng phải chặt đầu hai con quỷ cùng một lúc và phải chúng ra. Nếu không thì khó mà xơi chúng nổi lắm.”

Cô nàng khẽ gật đầu, tà áo haori bay phấp phới theo từng làn gió thổi, lá cây khẽ lướt qua làm cô chăm chú nhìn nó.

-“Sẽ ổn thôi, không sao đâu. Ở đây chúng ta còn có tương lai, những đứa trẻ này sẽ nắm giữ tương lai của loài người.”

Yuki nhẹ nhàng nói, anh không hiểu ý nghĩa sâu xa trong câu nói đó cho lắm, và giờ anh cũng không muốn nghĩ tới. Phải làm sao để tiểu diệt được hai con quỷ kia đây, đơn phương độc mã chỉ có chết thôi, hơn nữa lưỡi liềm kia có chất độc, anh đã chết dần dần vì nó. Còn Daki, ả có thể tấn công tầm gần lẫn tầm xa, thật là một kẻ thù khó lường.

Chớp mắt một cái, Uzui trơ mắt ra nhìn, cô ta biến đâu mất tiêu rồi?

“Xoẹt”, đầu của hai con quỷ cùng một lúc rơi xuống trong tích tắc. Thậm chí bọn chúng chưa kịp làm gì, cả hai bên cũng chưa hai động thủ. Ấy vậy mà đầu của hai con quỷ đã rơi một cách ngọt xớt, như thể chúng tự đưa đầu mình vào lưỡi đao vậy.

Cô giả giờ hò reo kèm theo đó là tràng vỗ tay bốp bốp.

-“Chà, Uzui-san tuyệt quá, trong tích tắc đó nha.”

-“Hể?”

_____________

Xin phép đẩy nhanh tiến triển truyện vì sợ mấy bạn chán đọc truyện của mình, sợ rằng nếu như cứ lề mề thì thể nào cũng có bạn bỏ truyện cho coi:(( ai thấy nhanh thì nói với mình ạ, mình sẽ chỉnh sửa cho chậm lại thêm tý nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.