“Em ném nó đi rồi” cô ta nói. “Qua hàng rào. Gần chỗ đường ray.”
“Được đấy” anh nói một cách mất tập trung. Anh đang cố tìm hiểu mọi chuyện, cố tìm về ngọn nguồn của mọi chuyện. Anh liếc sang tôi rồi quay đi. Trong một giây, trông anh có vẻ nản chí.
Anh quay sang Anna. “Em đã rất mệt mỏi hầu hết mọi thời gian” anh nói. “Em không thích thú với chuyện đó. Tất cả là vì đứa bé. Phải không?” Là vì em phải không? Tất cả là tại em!” Và cứ như thế, anh lại tức giận, nhìn vào đứa bé và cố khiến nó cười. “Và Megan…cô ta đồng ý.
“Lúc đầu là ở nhà cô ta” anh nói. “Nhưng cô ta quá ám ảnh về việc Scott sẽ phát hiện ra. Nên bọn anh bắt đầu gặp gỡ ở quán Swan…Ừm, em biết cảm giác đó như thế nào mà, Anna? Lúc đầu, khi chúng ta từng đến căn nhà ở đường Cranham. Em hiểu mà.” Anh nhìn sang tôi và nháy mắt. “Đó là nơi anh và Anna từng hẹn hò, những ngày tuyệt vời.”
Anh chuyển đứa bé sang tay kia, để nó tựa vào vai. “Em nghĩ là anh đang tàn nhẫn, nhưng không phải. Anh chỉ đang nói sự thật thôi. Đó là những gì em muốn, phải không Anna? Em muốn anh không nói dối nữa mà.”
Anna không nhìn lên. Tay cô ta ghì chặt vào mép bàn, cả cơ thể cô ta cứng nhắc.
Tom thở dài. “Đó quả là một sự cứu trợ, nếu nói một cách thật lòng.” Anh đang nói với tôi, nhìn thẳng vào tôi. “Em không biết anh mệt mỏi như thế nào đâu, khi phải đối phó với những người như em. Và, khốn kiếp, anh đã cố. Anh đã cố rất nhiều để giúp em. Giúp cả hai người. Nhưng cả hai đều…ý anh là, anh yêu cả hai, thật đó, nhưng cả hai đều quá yếu đuối.”
“Im đi Tom” Anna nói, và đứng dậy. “Đừng có so sánh em với cô ta.”
Tôi nhìn cô ta và nhận ra hai người họ hợp nhau đến mức nào, Anna và Tom. Cô ta hợp với anh hơn tôi nhiều, vì đây là những gì khiến cô ta phiền lòng: không phải việc chồng cô ta là một kẻ nói dối trắng trợn và giết người, mà là việc anh so sánh cô ta với tôi.
Tom tiến gần tới cô ta và nói nhẹ nhàng, “Anh xin lỗi em yêu. Điều đó thật không công bằng.” Cô ta đẩy anh ra và anh nhìn tôi. “Anh đã làm chuyện tốt nhất, em biết đấy. Anh đã làm một người chồng tốt, Rach. Anh đã phải chịu đựng em rất nhiều – việc say xỉn và trầm cảm. Anh đã phải chịu đựng rất lâu trước khi quyết định làm vậy.
“Anh đã nói dối tôi” tôi nói, và anh quay lại nhìn tôi, ngạc nhiên. “Anh đã nói mọi chuyện đều là lỗi của tôi. Anh khiến tôi tin rằng bản thân mình thật vô dụng. Anh chứng kiến tôi chịu đựng, anh -”
Anh nhún vai. “Em có nhận ra em trở nên buồn chán đến mức nào không, Rachel? Và xấu xí. Quá buồn bã để ra khỏi giường mỗi buổi sáng, quá mệt mỏi để đi tắm hay gội đầu? Chúa ơi. Bảo sao anh lại không thể kiên nhẫn thêm nữa. Bảo sao anh phải đi tìm cách khác để giải trí. Không đổ lỗi cho em thì đổ lỗi cho ai.”
Vẻ mặt của anh thay đổi từ khinh thường đến lo ngại khi anh quay sang nói chuyện với vợ. “Anna, em thì khác, anh thề. Chuyện với Megan, đó chỉ là… chỉ là một sự giải trí.Nó không có ý nghĩa gì cả.Anh thừa nhận anh không cảm thấy thích thú gì hết, nhưng anh cần một sự giải tỏa. Chỉ vậy thôi. Nó sẽ không bao giờ kéo dài. Nó sẽ không bao giờ can thiệp vào giữa chúng ta, với gia đình mình. Em phải hiểu điều đó. ‘”Anh…” Anna đang cố gắng nói điều gì đó, nhưng cô ta không thể nói được lời nào.
Tom đặt tay lên vai cô ta và siết chặt. “Sao, em yêu?’
“Anh thuê cô ta để chăm sóc Evie” cô ta bật ra. “Có phải anh đã làm chuyện đó với cô ta trong khi cô ta làm việc ở đây? Trong khi cô đang chăm sóc con của chúng ta?”
Anh bỏ tay ra, khuôn mặt thể hiện sự ăn năn, xấu hổ. “Điều đó thật khủng khiếp. Anh nghĩ… Anh nghĩ rằng nó sẽ là… Thành thật mà nói, anh không biết mình đã nghĩ gì. Anh không chắc là anh đã suy nghĩ. Điều đó thật sai lầm. Đó là lỗi của anh”.Và anh lại thay đổi mặt nạ một lần nữa – giờ thì anh tỏ vẻ vô tội mở to mắt, cầu xin: “Anh đã không biết, Anna. Em phải tin anh, anh không hề biết cô ta là con người như. Anh không hề biết về đứa bé bị cô ta giết. Nếu anh biết chuyện đó, anh sẽ không bao giờ để cô ta chăm sóc Evie. Em phải tin anh.”
Không cảnh báo trước, Anna nhảy dựng lên, đẩy chiếc ghế về đằng sau – nó đổ nhào xuống sàn, khiến đứa bé tỉnh giấc. “Đưa con bé cho em” Anna nói, giơ hai tay ra. Tom lùi lại. “Tom, đưa con bé cho em. Đưa nó cho em.”
Nhưng anh không làm vậy, anh đi khỏi cô ta, dỗ dành đứa bé, thì thầm với nó để đưa nó vào giấc ngủ, rồi Anna bắt đầu hét lên. Đầu tiên thì cô ta lặp lại câu đưa nó cho em, rồi bắt đầu thay đổi với giọng đầy giận dữ và đau khổ. Đứa bé cũng hét lên. Tom cố gắng dỗ nó, anh lờ Anna đi, nên tôi phải kéo cô ta lại. Tôi lôi cô ta ra ngoài và nói với giọng thấp và nghiêm trọng.
“Cô cần bình tĩnh lại, Anna. Cô hiểu tôi nói gì không? Tôi cần cô bình tĩnh lại. Tôi cần cô vào nói chuyện với anh ta, để đánh lạc hướng trong khi tôi gọi cảnh sát? Được không?”
Cô ta lắc đầu. Cô ta nắm lấy tay tôi, móng tay cô ta ghì sâu xuống da tôi. “Sao anh ấy lại có thể làm như vậy?”
“Anna! Nghe này. Cô cần giữ anh ta bận rộn một lúc.”
Cuối cùng cô ta cũng nhìn tôi, thật sự nhìn vào tôi, và gật đầu. “Được rồi.”
“Tránh xa khỏi cánh cửa này. Để anh ta phải bận rộn một lúc.”
Cô ta vào trong. Tôi thở sâu, rồi quay lại và đi vài bước ra khỏi chiếc cửa. Không quá xa, chỉ ngay trên bãi cỏ. Tôi quay lại nhìn. Họ vẫn đang trong bếp. Tôi đi xa thêm vài bước nữa. Gió bắt đầu thổi mạnh: trời cũng không còn nóng nữa. Mây đen đã kéo đến, và tôi có thể ngửi thấy mùi mưa. Tôi thích cái mùi đó.
Tôi luồn tay vào túi sau và lấy điện thoại ra. Tay tôi run lên bần bật, tôi không thể mở khóa ngay lần đầu tiên, và lần thứ hai – mãi đến lần thứ ba tôi mới mở được. Trong một lúc, tôi nghĩ đến việc gọi cho Thanh tra Thám tử Riley, ai đó biết tôi. Tôi kéo danh bạ xuống nhưng không thể tìm thấy tên cô ta, nên tôi bỏ cuộc – tôi bấm 999. Khi tôi bấm đến số 9 thứ hai thì tôi cảm thấy bàn chân anh thụi vào xương sống, và tôi nằm sõng soài trên bãi cỏ. Chiếc điện thoại bay ra khỏi tay tôi – anh đã nhặt được nó trước khi tôi có thể đứng dậy, trước khi tôi có thể thở.
“Không, không Rach” anh nói, nắm lấy tay tôi và kéo lên. “Đừng làm điều gì ngu ngốc.”
Anh dẫn tôi vào nhà, và tôi để anh làm vậy, vì tôi biết chẳng có ích gì khi cố gắng chống lại anh, tôi sẽ không thể thoát được anh. Anh đẩy tôi qua cửa và khóa lại. Anh ném chìa khóa lên bàn. Anna đang đứng đó. Cô ta cười mỉm với tôi và tôi tự hỏi, chính cô ta đã nói với anh rằng tôi sẽ gọi cảnh sát.Anna chuẩn bị làm bữa trưa cho đứa bé, cô ta đun nước để pha trà. Trong hoàn cảnh trớ trêu này, tôi cảm thấy như mình có thể chào tạm biệt họ một cách lịch sự và đi về một cách an toàn. Điều đó thật sự rất cám dỗ, tôi đã thực sự bước một vài bước về phía đó, nhưng tom chặn tôi lại. Anh đặt tay lên vai tôi, và đưa các ngón tay lên cổ họng tôi, với một lực nhẹ.
“Anh nên làm gì với em đây Rach?”
MEGAN
Thứ bảy, ngày 13 tháng Bảy 2013
Buổi tối
ĐẾN TẬN KHI chúng tôi ra xe, tôi mới để ý vết máu trên tay anh.
“Anh bị thương kìa” tôi nói.
Anh không trả lời, các khớp ngón tay anh in màu trắng lên vô lăng.
“Tom, em cần nói chuyện với anh” tôi nói. Em đang cố gắng hòa giải, cố tỏ ra mình là một người lớn về chuyện này, nhưng em nghĩ nó hơi trễ. “Em xin lỗi vì đã quấy nhiễu anh, nhưng…Chúa ơi! Anh đã lờ em đi. Anh -”
“Không sao” anh nói, giọng anh nhẹ nhàng. “Anh không…anh đang bực tức chuyện khác. Không phải tại em”, Anh quay sang và cố gượng một nụ cười, nhưng thất bại. “Chuyện với vợ cũ” anh nói. “Em biết nó như thế nào rồi đấy.”
“Tay anh bị sao vậy?” tôi hỏi anh.
“Vấn đề với vợ cũ” ah lại nói, và có gì đó hằn học trong giọng nói của anh. Chúng tôi lái xe đến rìa rừng Corly trong im lặng.
Chúng tôi đến bãi đỗ xe. Chúng tôi đã từng đến đây. Vào buổi tối không có mấy ai – thỉnh thoảng chỉ có vài thiếu niên tay cầm can bia đi ngang qua, nhưng hôm nay, chúng tôi được ở một mình.
Tom tắt động cơ xe và quay sang tôi. “Rồi. Vậy em muốn nói đến chuyện gì“. Sự tức giận vẫn còn đó, nhưng đã vơi đi. Nhưng sau những gì đã xảy ra, tôi bỗng nhiên không muốn ở gần một người đàn ông đang giận dữ, nên tôi gợi ý anh đi bộ. Anh đảo mắt và thở dài, nhưng cũng đồng ý.
Trời vẫn còn ấm; vài ánh nắng chiếu qua tán lá cây, tạo nên một sắc màu kì lạ. Trên đầu chúng tôi, chim ác đang hót râm ran.
Chúng tôi đi bộ trong im lặng, tôi đi trước, Tom đi vài bước phía sau. Tôi cố nghĩ ra nên nói gì. Tôi không muốn khiến mọi chuyện trở nên tệ hơn. Tôi luôn phải nhắc nhở bản thân là tôi đang cố làm chuyện đúng đắn.
Tôi dừng lại và quay lại nhìn anh – anh đang đứng rất gần tôi.
Anh đặt tay lên hông tôi. “Đây?” anh hỏi. “Đây là những gì em muốn phải không?” Trông anh có vẻ buồn chán.
“Không” tôi nói, đẩy anh ra. “Không phải điều đó.”
“Vậy thì gì?”
Tôi thở dài. Họng tôi vẫn đau rát. “Em có thai rồi.”
Không có một phản ứng gì hết – mặt anh lạnh tanh.
“Chúc mừng em” cuối cùng thì anh cũng nói.
Tôi lại thở dài.. “Tom, em nói chuyện này với anh vì…vì có khả năng đứa bé đó là của chúng ta.”
Anh nhìn tôi chằm chằm một lúc, rồi bật cười. “Ồ, anh thật may mắn. Giờ sao – chúng ta sẽ cùng nhau bỏ trốn à, ba chúng ta? Em, anh và đứa bé sao? Chúng ta sẽ đi đâu? Tây Ban Nha à?”
“Em nghĩ anh nên biết, vì -”
“Phá nó đi” anh nói. “Ý anh là, nếu nó là của chồng em, thì em muốn làm gì thì làm. Nhưng nếu là của anh, thì bỏ nó đi. Nghiêm túc đấy, đừng tỏ ra ngu ngốc về chuyện này. Anh không muốn một đứa trẻ nữa.” Anh đưa ngón tay lên mặt tôi. “Và anh xin lỗi, nhưng anh không nghĩ em hợp làm một người mẹ, phải không, Megs?”
“Nhưng anh có liên quan -”
“Em không nghe anh nói gì à?” anh bật lại, quay lưng về phía tôi và đi về phía ô tô. “Em sẽ là một người mẹ tồi, Megan. Hãy bỏ nó đi.”
Tôi đi theo anh, đầu tiên là đi nhanh, sau đó, tôi chạy, và khi tôi đến đủ gần, tôi xô anh ngã. Tôi hét lên, cố cào xước khuôn mặt tự mãn chết tiệt của anh và anh cười, đẩy tôi ra một cách dễ dàng. Tôi bắt đầu nói những thứ tồi tệ nhất tôi có thể nghĩ ra. Tôi sỉ nhục anh, vợ anh và đứa con xấu xí của anh.
Tôi còn chẳng biết tại sao tôi lại tức giận đến mức này, vì tôi còn có thể mong đợi gì hơn? Giận dữ, lo lắng, thất vọng. Không phải. Đây còn không phải một sự từ chối, anh đang gạt tôi đi. Tất cả những gì anh muốn là tôi biến mất – tôi và con tôi – và rồi tôi nói với anh, tôi hét lên với anh, rằng tôi sẽ không đi đâu hết. Tôi sẽ khiến anh trả giá cho chuyện này. Suốt cuộc đời còn lại của anh sẽ phải dành để trả giá cho chuyện này.
Anh không còn cười nữa.
Anh đang tiến về phía tôi. Anh cầm thứ gì đó trên tay.
Tôi ngã xuống. Tôi đã bị vấp và ngã xuống. Đầu tôi đập vào thứ gì đó. Tôi nghĩ tôi sẽ nôn mất. Mọi thứ đều có màu đỏ sẫm. Tôi không thể đứng dậy.
Một dành cho nỗi u sầu, hai dành cho niềm vui, ba dành cho một người con gái. Ba dành cho một người con gái. Tôi dừng lại ở ba, không thể tiến xa thêm nữa. Đầu tôi chứa đầy âm thanh, mồm tôi chứa đầy máu. Ba cho một người con gái. Tôi có thể nghe thấy tiếng chim ác, chúng đang cười nhạo, chế giễu tôi, những tiếng cười khúc khích khàn đặc. Tin xấu. Chúng báo hiệu điềm xấu. Tôi nhìn thấy chúng, màu đen đối nghịch với mặt trời. Không phải chim, là một ai khác. Ai đó đang đến. Ai đó đang nói với tôi. Giờ thì hãy nhìn đi. Nhìn xem cô đã khiến tôi phải làm gì.