Lần đi thì dùng máy bay quân dụng nhưng lần về thì cả đoàn người dùng phi cơ riêng của Đài Gia cho đỡ phiền phức, Vẫn vị trí đó, ai cũng có chỗ ngồi của mình, người thì đeo mp3, người thì nhắm mắt dưỡng thần, có vẻ sau chuyến đi mọi người học thêm được nhiều điều, biết thêm được nhiều thứ, trưởng thành hơn và mạnh mẽ hơn nhưng cái giá để đổi lại là một cơn mệt mỏi đến tận tâm hồn, có vẻ như ai cũng khá là đuối sức. Roy lần đầu tiên được lên máy bay cứ nhảy lung tung vì hoảng sợ, sau đó lại thích thú nhìn những đám mây còn luôn miệng hỏi ‘có khi nào cái thùng này rớt xuống không’, để tránh anh ta có những phát ngôn không may mắn Thanh Băng đã ra lệnh cho Văn Vĩ tiêm một liều thuốc ngủ cho anh ta, hiện giờ anh ta đang ngủ say nên trong khoang cũng yên lặng được một tí.
Thanh Băng nhìn ra khung cửa sổ nhỏ, một màu trắng xoá hoàn toàn không có sự trộn lẫn của những màu sắc khác, khung cảnh đơn giản nhưng khiến người ta có một cảm giác phiêu diêu và thoải mái lạ thường. Thanh Băng đang tận hưởng cảm giác bình yên hiếm có thì giọng nói trầm thấp có phần lười biếng kế bên cô vang lên.
“Nhìn gì vậy?” Đài Phong dựa vào ghế nhìn Thanh Băng.
“Phong, nếu có một ngày anh phát hiện em không đơn giản chút nào như vậy anh sẽ làm sao?” Thanh băng nhìn Đài Phong.
Đài Phong mỉm cười vuốt đầu cô, “Từ lúc đầu anh gặp em, em vốn không hề đơn giản.”
Thanh Băng liếc Đài Phong một cái rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, “Em không đùa đâu.”
“Được rồi, được rồi.” Đài Phong kéo cô vào lòng như dỗ dành một đứa trẻ đang dỗi, “Băng nhi, có một lời trọn đời anh vẫn muốn nói với em, anh yêu em.”
Thanh Băng mỉm cười, cô chỉ cần bao nhiêu đó thôi, một lời nói của anh chỉ cần ba chữ ‘anh yêu em’ của anh, cô có thể bỏ hết tất cả muộn phiền trong lòng mình.
Tự vào ngực Đài Phong, Thanh Băng dần chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ thật sâu, đã một tuần nay cô chưa từng ngủ ngon như vậy.
Máy bay đáp cánh tại một mảnh đất thuộc khu bất động sản của Đài Gia, Từng người lê cái thân xác đã rã rời xuống, nhìn thấy cảnh vật quen thuộc tất cả đều cảm thấy bình yên và ấm áp.
Mọi người ai về nhà nấy nghĩ ngơi dưỡng sức lại, hai vị trưởng bối ở Trịnh gia khi thấy con mình trên người không trầy thì xướt thì như muốn lật tung cả nhà họ Trịnh lên.
Về đến nhà là tốt nhất, có người hầu kẻ hạ, không phải lo dã thú cũng không phải lo trúng độc…
Thanh Băng lên phòng, cô thả mình tự do xuống giường, so với không gian náo nhiệt dưới nhà thì cô thích không gian yên tĩnh này hơn nhưng….lại nữa, mỗi lần muốn yên tĩnh thì lại có kẻ quấy phá…
~Reng…Reng…~
Thanh Băng nhíu mày cầm điện thoại lên, thì ra là Vân Long, Thanh Băng nhấn nút nghe, chưa nói gì thì Vân Long đã lên tiếng, “Lão đại, có tin tức.”
Hình như đầu dây bên kia đang mở lo lớn nên cô nghe cả giọng Đức Long truyền vào, Thanh Băng nhíu mày sau đó ngồi vậy nghiêm túc hẳn lên, “Nói.”
Đức Long nhanh chóng thông báo, “Lão đại, thông tin từ Thiên Long cho hay, lô hàng mà Trần Gia lấy hiện đang chuẩn bị vận chuyển qua vùng biển Thái Bình Dương.”
“Thái Bình Dương? Nơi này không thuộc phạm vi quản lý của Trần Gia.” Thanh Băng nhíu mày
“Đúng vậy, đây là địa phận của Bạch Đạo, Đài Gia thường xuyên khai thác một số đá quý tại đây.” Vân Long bước lên.
Thanh Băng nhíu mày, trong lòng đột nhiên có một sự hoảng hốt, Đài Gia? Xem ra những chuyện người khác càng muốn giấu thì lại không giấu được.
“Lão đại, chúng ta nên làm gì?” Ngũ Long hỏi
Thanh Băng im lặng một lúc lâu, sau đó nói, “Tuyệt đối không thể để Trần Gia vượt qua được Thái Bình Dương, thời gian là khi nào?” Qua khỏi địa phận thái Bình Dương là Nam Cực, đến lúc đó mọi chuyện rất khó giải quyết.
“Khoảng tháng sau thưa lão đại.”
Dừng một lúc Thanh Băng nói tiếp, “Xem ra… chúng ta phải đến Đài Gia một chuyến”
Tắt máy điện thoại, cô nhìn về phía cửa sổ xa xăm ngoài kia, giấu diếm cũng không thể duy trì lâu, thôi thì thẳng thắng nói ra, hiện giờ những người bọn Tuấn Khải xem như cũng có điểm để cô trọng dụng, nếu họ quyết định đi theo cô thì ngày cô phục hưng Thiên Long không còn xa nữa.
Sự thật phơi bày, mọi chuyện sẽ thế nào đây?