__FlashBack__
Vân Quân vừa tắm xong mệt mỏi liền tiến lại giường ngồi lên người Quân Kì. Đang ngồi trêи giường, lưng tựa thì liền bị mèo nhỏ thiếu năng lượng ngã vào lòng, Quân Kì nhẹ nhàng nở nụ cười, Vân Quân áp mặt vào vai Quân Kì mà thở nhẹ nhàng.
– Tắt đèn đi ngủ thôi, cô mệt lắm rồi.
– Khoan đã, tóc còn ướt, ngồi yên, em sấy tóc cho.
Quân Kì một tay mở hộp tủ cạnh giường, một tay cắm điện, không nhúch nhích mạnh làm ảnh hưởng mèo nhỏ của cô. Từng ngón tay luồn vào từng ngọn tóc của Vân Quân nhẹ nhàng như mây.
– Hôm nay cô mặc đồ gì vậy?
– Nhìn còn không biết là mặt đồ doraemon?
– Thích doraemon hơn cả em.
– Em nghĩ mình là ai?
– Bộ đồ ngủ đủ thứ hình các món đồ bảo bối của doraemon này.
– Thì sao chứ? Em mặc đồ cô còn dám nói?
– Còn không gọi em một tiếng bảo bối?
– Bảo bối a~
Vân Quân liền nở nụ cười, rồi tất cả rơi vào im lặng, tóc đã khô, Quân Kì rút điện cất máy sấy vào hộp tủ, Vân Quân nhanh chóng leo xuống người Quân Kì. Thật ra bản thân mệt quá sinh lười sấy tóc, giả dạng mèo con liền được Quân Kì sấy tóc cho. Phận thê nô công. Quân Kì tắt đèn xong quay lại thì thấy một con mèo con đúng nghĩa đang chui trong chăn kéo chăn lên tận mũi hai tay còn cầm mép chăn.
– Lão bà bà của em đi ngủ thôi nào.
Quân Kì dở chăn leo lên giường, Vân Quân liền nhẹ nhàng chui rút vào lòng Quân Kì tìm hơi ấm, mặt thì áp vào lòng Quân Kì.
– Hôm nay người ta rất mệt.
Quân Kì nhẹ nhàng đưa bàn tay mở to của mình lên, dưới ánh đèn ngủ màu vàng mập mờ.
– Cô nhìn này.
– Gì vậy?
– Doraemon có gì khác biệt?
– Chính là túi thần kì, không ai có được.
– Đúng vậy, em không có được túi thần kì giống doraemon của cô nhưng em có bàn tay thần kì.
– …
– Như này…
Quân Kì đan tay của mình vào tay Vân Quân.
– Dù tay em nó không đa dạng như túi doraemon nhưng mà nó có thể mang lại năng lượng cho cô.
– Cũng có thể mang lại năng lượng cho người con gái khác thôi.
– Chỉ có một mình mảnh ghép cô mới có thể vừa vặn thôi.
– …
– Khi cô mệt chỉ cần nắm lấy bàn tay này sẽ có năng lượng.
– Lỡ lúc đó em không có bên cạnh thì thế nào?
– Vậy thì chỉ cần, một tin nhắn hay một cuộc gọi, lão công ơi, em sẽ xuất hiện.
– Đến khi nó hết năng lượng để truyền đi thì sao?
– Nó luôn luôn dư năng lương cho cô mỗi khi cô mệt mỏi, nó dư năng lượng cả đời luôn ấy chứ.
Vân Quân mệt mỏi nhưng vẫn tự nhiên mở một nụ cười với Quân Kì.
– Không chỉ ở đây đâu.
Quân Kì áp mu bàn tay của Vân Quân lên tim mình.
– Còn ở đây.
Rồi áp lên môi hôn thật nhẹ vào mu bàn tay của Vân Quân.
– Cả ở đây nữa này.
Lúc này Vân Quân bỗng thấy thoải mái hơn. Quân Kì nghĩ nếu mệt mỏi quá mà ngủ thì sẽ rất dễ gặp ác mộng hay bị bóng đè, Quân Kì không muốn Vân Quân bị mất giấc, vậy thì càng mệt mỏi hơn. Tình yêu đôi khi cũng có tác dụng ấy chứ.
__End FlachBack__
Vân Quân đắm chìm nhìn vào con gấu bông doraemon trước mặt. Chính Quân Kì đã tặng nó cho nàng vào tối hôm sau đêm đó. Nhìn vào điện thoại, nàng biết, ly vỡ đã vỡ, tình tan đã tan. Đôi khi sự si tình của nàng chính gánh nặng với người ta.
Sự ích kỉ trong nàng dâng lên, nàng mong mọi chuyện sẽ giống như chiếc nhẫn hôm ấy, nàng vô cớ đăng hình con doraemon, đúng là vậy, hình ảnh đó, Quân Kì đã thật sự bắt gặp.
*Tingtoong*
Vân Quân nhẹ nhàng mở mắt tỉnh dậy, đi ra ngoài, mẹ nàng hôm nay đi đâu rồi? Không để khách chờ lâu, nàng ra mở cửa.
– Quân Kì?
– Em vào được chứ?
Vân Quân không nói gì lách người qua, Quân Kì từ từ đi vào. Ngồi trêи ghế sofa chờ nàng, Vân Quân đặt hai ly nước trêи bàn. Ngồi xuống cạnh Quân Kì.
– Hôm nay em đến đây làm gì?
– Bàn tay thần kì…
Quân Kì xoè tay ra trước mặt Vân Quân. Nàng cũng hơi ngỡ ngàng.
– Không phải là cô đang cần năng lượng sao?
Vân Quân vừa định đặt bàn tay lên thì Quân Kì rút lại.
– Cô quên mất rồi, muốn sử dụng năng lượng cũng phải có thần chú.
– Thần chú?
– Cô quên rồi sao?
– Lão…công…ơ…ơi!
Quân Kì nhanh chóng đan tay mình vào tay Vân Quân. Đúng là một nguồn năng lượng độc nhất của nàng, nó thật sự rất mạnh mẽ.
– Em tới đây chỉ vậy thôi?
– Em tới đây chỉ để thực hiện lời hứa này thôi.
– Trách nhiệm?
– Không phải…là vì em không muốn người em thương phải tiều tuỵ, mệt mỏi, buồn bã.
– Thương? Em còn yêu tôi không?
– Em…rất yêu cô, nó chưa bao giờ hết cả, lúc nào cũng yêu cô, em yêu cô, em sẽ dùng cả đời để chứng minh nó.
Quân Kì tiến nhẹ mặt mình đến mặt Vân Quân, hơi thở cả hai áp sát vào nhau, Vân Quân có thể cảm nhận được hơi nóng của nó. Rất gần rồi, chỉ một chút nữa thôi.
– Vân Quân à, đến giờ cơm tối rồi, dậy đi con.
Nàng chợt bừng tỉnh lại, nhìn vào khung cảnh xung quanh, rồi nhìn lên chiếc đồng hồ.
– Là mơ sao?…
Tích tắc đồng hồ chạy từng giây.
– Chỉ mới 30 phút?
Nàng tự mỉm cười.
– Ắt hẳn đây sẽ là 30 phút quý giá nhất đời mình.
Vân Quân rửa mặt rồi đi ra bàn ăn. Mẹ nàng đang chờ nàng.