– Jennie…anh yêu em.
Giọng Hoàng Thanh vừa chậm nhưng rồi cũng nhanh…Jennie như lặng người.
– Anh biết điều này là không nên…
Hoàng Thanh ôm lấy Jennie từ đằng sau…
– Nhưng anh thật sự yêu em, em một lần, một lần thôi, nhìn lấy anh được không?
– …
– Em không thích người nhuộm tóc, anh liền đi nhuộm lại tóc đen, em không thích những người ăn mặc không đàn hoàng, anh lại bỏ bộ đồ đó khoác lên bộ vest gò bó, em không thích những thích những chiếc xe mui trần bụi bặm, anh liền đổi những chiếc xe trưởng thành.
– …
– Anh cũng thay đổi vì em, anh thay đổi rất nhiều, Jennie à, nhìn anh một lần được không?
Jennie bắt đầu gục cả người xuống, đúng là chính nàng cũng không thèm nhìn đến ai ngoài người nàng yêu, Quân Kì cũng vậy, nàng cũng giống như Hoàng Thanh, thay đổi tất cả, nhưng chẳng được nhìn lấy.
Hoàng Thanh từ từ dìu Jennie vào trong, để Jennie thay quần áo, còn bản thân cũng ra xe, lấy sẵn một bộ quần áo còn dư, vừa từ phòng tập về.
– Ngồi đi.
Hoàng Thanh nhích người sang, cả người Jennie như chẳng thể làm chủ, im lặng, chai rượu trước, Hoàng Thanh cầm không kịp, Jennie liền giựt lấy mà đổ hết vào khoang miệng, đồ ra cả hết cả người.
– Jennie à…
– Anh để em uống đi.
Jennie vẫn tiếp tục như vậy, không thể kiềm chế bản thân.
– Anh là anh trai ruột của Quân Kì?
– Đúng vậy.
Ánh mắt Jennie nhìn Hoàng Thanh một cách say đắm, Hoàng Thanh hơi lùi người một chút.
– Anh cũng là cháu ngoại của ngài Houtum?
– Đúng vậy.
– Anh cháu trai trưởng?
– Đúng vậy.
Jennie nắm lấy cổ áo của Hoàng Thanh, nắm thật chặt cổ áo Hoàng Thanh.
– Yêu tôi?
– Em sao vậy…Jennie?
– YÊU TÔI?
– Jennie, em…em…
Jennie tấn công chiếm lấy môi của Hoàng Thanh. Lý trí bảo từ chối nhưng con tim lại không. Jennie nằm luôn trêи người của Hoàng Thanh, từ sofa đến giường ngủ vương vãi khắp nơi. Đó là một đêm rất dài…
…
Quân Kì lại lần nữa, chạy dọc theo con đường rẽ đến phòng cấp cứu. Lần nữa ngồi trước cánh cửa cấp cứu…
– Cô ấy thế nào rồi bác sĩ?
Quân Kì nhanh chân chạy lại nắm lấy cánh tay của bác sĩ, không để bác sĩ mở lời.
– Cô ấy không sao rồi, nhưng nên nghĩ ngơi hai tháng, trong lúc khẩn cấp, chúng tôi đã chủ động thay cơ mạch mắt, chúng tôi…
– Nhưng có để lại di chứng nào không?
– Không có, căn bệnh của cô ấy có thể nói là hoàn toàn được trị khỏi rồi, nhưng nên được theo tại bệnh viện 2 tháng tới và khám định kì mỗi tháng trong vòng hai năm.
– Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn.
Quân Kì ôm lấy người bác sĩ, thật sự trêи đường chạy tới đây, Quân Kì như mất niềm tin, sợ, rất sợ, rất sợ mất đi Vân Quân.
Vân Quân được chuyển vào phòng hồi cứ đặc biệt, hai mắt vẫn còn băng bó, Quân Kì sau khi xử lí hợp đồng phẫu thuật vừa rồi cũng quay lại. Không còn quan tâm tới mọi chuyện khác, trị khỏi rồi, Quân Kì chỉ còn trong chờ vào Vân Quân tỉnh dậy thôi.
…
Trời gần đầu chiều Jennie mới mở mắt tỉnh dậy, khi nhìn thấy khuôn mặt cận trước mắt chỉ hơi giật mình chứ không có gì bất ngờ. Âm thầm di chuyển vào tolet tắm rửa, rồi dọn dẹp các thứ linh trêи sàn nhà. Quân Kì vẫn chưa về, Jennie ngồi trêи sofa gần cả tiếng sau, Hoàng Thanh mới bước ra.
– Jennie, anh xin lỗi, đêm qua…
– Không sao, trước mắt anh cứ im lặng đi, khi nào em bảo nói thì nói.
– Nhưng mà…
– Em đã bảo không sao, anh về đi, Quân Kì về lại hư hết việc của em.
Hoàng Thanh đi ra khỏi nhà, Jennie pha một tách trà ngồi chờ Quân Kì.
[Quân Kì đang ở bệnh viện cùng Vân Quân, phòng số 4, phòng hồi sức đặc biệt]
– Cậu kéo dài thời gian, tôi có chuyện muốn nói với Vân Quân.
[Cô Vân Quân vẫn chưa…tỉnh rồi, cô ấy tỉnh rồi]
– Tối nay tôi đến, làm việc cho gọn vào.
[Tôi biết rồi]
…
Quân Kì cảm đêm qua ngồi ngủ ngay cạnh mép giường của Vân Quân, một chút cử động của Vân Quân đã làm Quân Kì thức giấc.
– Cô thấy sao rồi? Đợi chút em đi gọi bác sĩ.
Quân Kì chạy ra ngoài gọi bác sĩ vào, sau một loạt kiểm tra cơ bản, bác sĩ khẳng định đã ổn. Cần nằm viện một thời gian cho vết mổ lành, hồi phục hoàn toàn sức khoẻ sau khi mổ.
– Em gọi Thiên Trúc đến, về nhà nấu cho cô ít cháo nha, từ đêm qua đến giờ cô cũng chưa ăn gì mà.
– Sao cũng được.
Ba mươi phút sau, Thiên Trúc đã có mặt tại bệnh viện, Quân Kì liền nhanh về nấu cháo cho Vân Quân, từng công đoạn đều rất cần mẫn. Từ lúc bước vào nhà đến giờ, Quân Kì không hề nghe thấy tiếng của Jennie nhưng cũng không có hứng thú gọi điện cho Jennie.
Sau khi nấu xong, liền bắt taxi chạy đến bệnh viện, nhưng chiếc xe di chuyển chưa được bao lâu thì…
*Rầm*
…