Hành trình đi về vùng thuộc địa vô cùng khó khăn. Đại dương vào mùa đông, với những con sóng vĩ đại, hết sức giận dữ. Những cơn gió rét buốt đã giữ chân mẹ trong phòng hầu hết chuyến đi. Mẹ cột mình vào giường với sợi dây mà thuyền trưởng đưa cho, nhờ ông ấy cảnh báo nên mẹ mới không bị quăng ném khắp phòng.
Mẹ đã không bị ốm vào các buổi sáng nữa và trái tim trở nên mềm yếu vì con, Christina. Mẹ thực sự nghĩ rằng mình sẽ có khởi đầu mới ở vùng thuộc địa. Mẹ cảm thấy vô cùng tự do và an toàn. Một đại dương nữa sẽ sớm ngăn cách mẹ với Edward. Con biết đấy, mẹ đã không nhận ra ông ta đang đuổi theo mình.
Nhật ký hành trình, 03/10/1795
Ánh mặt trời buổi sớm tràn vào phòng ngủ trước khi Lyon tỉnh giấc. Ý nghĩ đầu tiên đó là sự kinh ngạc. Trong hơn hai năm vừa qua thì đây là lần đầu tiên chàng ngủ ngon giấc suốt một đêm. Tuy nhiên, niềm sung sướng không kéo dài. Lyon xoay người định ôm vợ vào lòng, nhưng nhận ra nàng không còn ở đó.
Chàng bật dậy, lao ra khỏi giường, và vô cùng cảm tạ Chúa cùng với phản ứng nhanh nhẹn của bản thân vì đã không giẫm lên người Christina.
Hiển nhiên Christina đã rơi xuống đất và ngủ rất say sưa đến nỗi không tỉnh giấc để trở lại giường.
Lyon quỳ xuống cạnh Christina. Hẳn chàng cũng ngủ ngoan như một đứa trẻ, Lyon thầm nghĩ vì không nghe thấy tiếng nàng ngã xuống đất. Nàng cuộn tròn trong một chiếc chăn và có vẻ hết sức thoải mái. Thậm chí hơi thở rất sâu và đều đặn. Không, chàng không cho rằng cú ngã làm Christina bị đau.
Chàng nhẹ nhàng bế vợ lên. Khi đứng dậy, Christina vô thức rúc vào ngực chàng.
Christina tin tưởng ta khi đang ngủ, chàng bật cười lúc tay nàng vòng qua eo chàng và thở ra đầy mãn nguyện.
Lyon bế vợ đứng đó hồi lâu trong yên bình, rồi đặt nàng vào giữa giường. Hơi thở vẫn đều đặn, không đổi, và chàng không nghĩ là nàng b đánh thức, nhưng khi cố gỡ tay Christina ra khỏi eo mình thì nàng lại ôm chặt hơn.
Đột nhiên Christina mở bừng mắt và mỉm cười.
Chàng cũng cười lại nhưng có đôi chút ngượng ngùng, bởi cách nàng nhìn khiến chàng cảm thấy như thể mình vừa bị bắt quả tang đang làm điều gì đó sai trái.
“Em rơi khỏi giường, em yêu ạ”, Lyon nói.
Christina nghĩ lời bình luận hết sức kỳ cục. Lúc Lyon hỏi tại sao lại cười thì Christina lắc đầu, nói rằng có lẽ chàng sẽ không hiểu, và hỏi tại sao chàng lại không làm tình với nàng lần nữa và bỏ vẻ mặt cau có, hung dữ đó đi.
Lyon rơi vào vòng tay vợ và toàn tâm toàn ý với kế hoạch đó.
Christina chứng tỏ mình rất thoải mái dưới ánh mặt trời cũng như khi ở trong bóng tối của buổi đêm. Và chàng cực kỳ hài lòng.
Lyon nằm ngửa trên giường, gối đầu lên tay, quan sát vợ khi nàng đi ngang qua phòng và mặc đồ. Chàng sửng sốt vì nàng không tỏ ra ngại ngùng chút nào và có vẻ không chút xấu hổ khi khỏa thân trước mặt mình. Nàng mặc bộ váy dùng để đi đường màu tím, với tốc độ quá nhanh so với mong muốn của chàng, và khi Christina bắt đầu chải mái tóc rối bù, Lyon nhận ra mái tóc nàng không còn dài tới hông nữa. Không, lúc này nó chỉ dài đến eo.
“Christina, em đã cắt tóc à?”
“Vâng.”
“Tại sao? Ta muốn em để dài hơn”, Lyon nói.
“Chàng thích sao?”
Nàng quay khỏi gương và mỉm cười. “Cũng đừng kẹp nó lên”, Lyon yêu cầu. “Ta thích em để nó tự
“Nó không hợp mốt”, Christina nhắc lại lời dì mình. “Nhưng em sẽ tuân theo mệnh lệnh của chồng”, nàng nhún gối trêu chọc. “Lyon, chúng ta sẽ về ngôi nhà ở nông thôn hôm nay phải không?”
“Đúng thế.”
Christina cột sợi ruy băng quanh mái tóc, thắt lại phía sau đầu, nhíu mày với vẻ tập trung và hỏi. “Chuyến đi sẽ mất bao lâu?”
“Khoảng ba tiếng hoặc lâu hơn một chút”, Lyon đáp.
Chợt có âm thanh của ai đó đang gõ cửa ngôi nhà. “Chàng cho rằng ai có thể gõ cửa vào cái giờ này, Lyon?” Christina hỏi.
“Một kẻ bất lịch sự nào đó”, Lyon càu nhàu rồi miễn cuỡng ra khỏi giường, chộp lấy quần áo và nhanh chóng mặc vào khi vợ vội vã ra khỏi phòng. “Christina, đừng mở cửa cho đến khi em biết đó là ai nhé”, chàng hét vọng theo.
Lyon vấp phải một thanh kim loại sắc nhọn, bật ra tiếng nguyền rủa bởi sự vụng về của bản thân, rồi nhận ra con dao của Christina đang thò ra từ mép cái chăn đã rơi xuống sàn cùng nàng. Con dao đang làm cái quái gì ở đây thế? Lyon lắc đầu và quyết định sẽ hỏi vợ ngay sau khi đã đuổi được những vị khách không mời dưới kia.
Christina đã yêu cầu báo tên như Lyon chỉ dẫn trước khi mở cửa.
Ngài Borton và Henderson – luật sư của ông ngoại nàng đang đứng khom lưng trước cửa nhà. Cả hai tỏ ra cực kỳ không thoải mái. Dì Patricia đứng giữa bọn họ. Bà ta trông vô cùng giận dữ.
Christina không kịp chào đón các vị khách của mình theo đúng quy tắc hay tránh khỏi đường đi của dì. Nữ bá tước đã tát vào mặt nàng mạnh tới nỗi Christina bị ngã ra sau.
Có lẽ nàng đã bị ngã xuống đất nếu ngài Borton không kịp chộp tay và giúp nàng đứng vững. Cả hai viên luật sư đều quay sang hét lên với Nữ bá tước, và Henderson vất vả ngăn cản mụ đàn bà xảo quyệt khi bà ta cố gắng tấn công Christina lần nữa.
“Mày là con điếm dơ dáy”, Nữ bá tước gào lên. “Mày cho rằng tao không nghe được những câu chuyện ghê tởm mày đã làm khi tao đi vắng sao? Và bây giờ thì mày đến đây và cưới một thằng con hoang!”
“Câm miệng!”
Tiếng gầm của Lyon làm rung chuyển các bức tường. Cả Borton và Henderson đều hoảng hốt lùi lại. Tuy nhiên, Nữ bá tước quá giận dữ nên không nhận ra sự cảnh cáo đó. Bà ta quay sang nhìn trừng trừng người đàn ông đã phá hỏng kế hoạch của mình.
Christina cũng quay lại nhìn chồng, má bên phải của nàng in hằn vệt ngón tay đỏ ửng, nhưng vẫn cố mỉm cười, tỏ ý không sao.
Lyon đã xuống hết cầu thang và kéo Christina vào lòng trước khi nàng kịp giải thích. Chàng cúi xuống xem xét cẩn thận má vợ, rồi hỏi bằng giọng lạnh lùng cùng với cơn thịnh nộ. “Ai làm chuyện này với em?”
Christina không cần phải trả lời. Hai vị luật sư đã tranh nhau nói và vội vã chỉ ra thủ phạm là Nữ bá tước.
Lyon quay sang dì của Christina. “Nếu chạm đến cô ấy lần nữa, bà sẽ không còn được sống để mà khoác lác về chuyện này nữa đâu. Bà hiểu tôi nói gì chứ?”
Patricia nheo mắt lại và giọng nói tràn đầy vẻ nham hiểm khi trả lời Lyon. “Ta biết tất cả về mi. Đúng, mi có thể giết một bà già yếu ớt phải không? Christina sẽ về nhà cùng ta ngay bây giờ. Cuộc hôn nhân này bị hủy bỏ.”
“Quên chuyện đó đi”, Lyon đáp.
“Ta sẽ đưa ra tòa án”, Nữ bá tước gào lên, mạnh tới nỗi mạch máu nổi dồn dập trên cổ.
“Làm đi”, Lyon nhẹ giọng đáp. “Và sau khi bà nói với họ, ta sẽ đưa Splickler – bạn của bà ra để hoàn thiện nốt phần còn lại của câu chuyện.”
Nữ bá tước rít lên chói tai. “Mi không thể chứng minh…”
“Ồ có chứ, ta đã hoàn thành rồi”, Lyon cắt ngang. Một nụ cười lạnh khiến khuôn mặt biến đổi. “Splickler đã rất vui vẻ viết toàn bộ sự việc ra giấy, Nữ bá tước. Nếu bà muốn gặp rắc rối thì xin mời tiếp tục.”
“Cô không thể tin ta đã làm những việc đó với Splickler”, Nữ bá tước quay sang nói với Christina. “Vì lúc đó ta đang đi thăm bạn ở vùng quê.”
“Bà đã ở tại quán trọ Plattc Inn”, Lyon nói.
“Mi đã theo dõi ta?”
“Ta biết bà đã nói dối Christina”, Lyon thông báo. “Thực tế bà chẳng có nổi một người bạn, Nữ bá tước. Ta đã lập tức nghi ngờ bà.”
“Vậy mi chính là người đã gây ra mọi rắc rối khi ta cố gắng trở về Luân Đôn trước đám cưới. Ta đã phải dừng lại. Mi biết thế, đúng không, mi…”
“Cút ra khỏi đây”, Lyon quát lên. “Tạm biệt cháu gái của bà đi, Nữ bá tước. Bà sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa. Ta thề đấy.”
“Lyon”, Christina thì thầm, định làm dịu cơn giận của chồng. Nhưng Lyon lại siết nhẹ và nàng đoán chàng không muốn mình can thiệp vào.
Christina thầm ước Lyon không quá tức giận như vậy vì mình. Điều này thực sự không cần thiết. Nàng hiểu dì Patricia hơn Lyon rất nhiều. Lòng tham lam đã chi phối mọi hành động của bà ta.
“Christina, cô có biết cô đã kết hôn với một kẻ giết người máu lạnh không? Ồ, đúng thế”, Nữ bá tước chế nhạo. “Nước Anh đã tôn sùng hắn bởi dòng máu lạnh lùng…”
“Thưa bà, hãy ngậm miệng lại”, ngài Henderson gay gắt nói nhỏ. “Lúc đó là thời chiến”, ông ta nói và nhìn Christina vẻ thông cảm.
Christina có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ ghê gớm của chồng. Vòng ôm trở nên cứng rắn. Nàng cố tìm cách để làm chàng bình tĩnh lại và thoát khỏi những vị khách không mời này. Nàng luồn tay vào áo và bắt đầu vuốt ve lưng chàng, cố thể hiện rằng lời bình luận giận dữ đó không làm mình bận tâm.
“Ngài Borton? Ngài có mang theo giấy tờ cho tôi ký không?”, nàng hỏi nhỏ.
“Chồng cô mới là người phải ký chúng, cô gái đáng mến”, ngài Henderson đáp. “Lạy Chúa tôi! Nếu ngài có thể cho tôi xin vài phút quý giá thì toàn bộ tài sản sẽ được chuyển cho ngài ngay lập tức.”
“Tài sản? Tài sản nào?” Lyon lắc đầu hỏi.
Nữ bá tước giậm chân trên nền nhà. “Christina, nếu hắn không chuyển tiền của ta cho ta, ta cam đoan sẽ khiến hắn không bao giờ muốn chạm vào cô lần nữa. Đúng, ta sẽ nói cho hắn ta mọi chuyện. Cô hiểu chưa?”
Nhũng cái vuốt ve dịu dàng của Christina sau lưng Lyon không có tác dụng. Nàng có thể cảm nhận cơn cuồng nộ mới từ chồng, liền ôm lấy chàng.
Lyon không bao giờ đả thương phụ nữ, nhưng không cho rằng ý muốn giết chết mụ đàn bà xấu xa đang phỉ báng vợ mình là điều đáng ghê tởm. Chàng khao khát được ném mụ ta ra khỏi cửa.
“Người đàn bà này đi cùng các ông hay bà ta đi riêng?” Lyon hỏi hai người đàn ông kia.
“Xe của bà ta ở phía trước xe chúng tôi”, Henderson gật đầu trả lời.
Lyon quay sang Nữ bá tước. “Nếu bà không rời khỏi đây trong vòng đúng ba mươi giây, ta sẽ ném bà ra.”
“Chuyện này chưa xong đâu”, Nữ bá tước cũng hét lên và liếc qua Christina.
“Không, chưa xong đâu”, bà ta lẩm bẩm lần nữa trước khi quay gót bước ra khỏi cửa.
Ngài Borton đóng sập cửa lại và tựa vào khung cửa. Henderson sửa lại cổ áo. Ông ta cầm một cặp tài liệu trong tay còn lại. Thình lình, ông ta chợt nhớ ra nhiệm vụ của mình và nói, “Thưa ngài, tôi rất xin lỗi vì đã làm phiền ngài như này, nhưng Nữ bá tước kiên quyết phải quấy nhiễu ngài”.
“Khốn thật tên ông là gì hả?” Lyon hỏi, sự kiên nhẫn đã cạn.
“Ông ấy là ngài Henderson và người đang đứng ở cửa là ngài Borton. Họ là luật sư của ông ngoại em. Lyon, làm ơn hãy thực hiện việc này cho xong được không? Nếu chàng đưa hai quý ông này vào thư viện, em sẽ đi pha mấy tách trà ngon. Lạy Chúa, hiện giờ vẫn còn rất sớm phải không, chồng của em?”
Lyon nhìn chăm chú vào vợ với vẻ mặt ngờ vực. Nàng cư xử như thể chẳng có gì bực tức xảy ra vậy. Sau đó nghĩ vẻ bình tĩnh của nàng là cố ý. “Em đang cố xoa dịu ta à?”, chàng hỏi.
“Xoa dịu cơn giận của chàng”, Christina sửa lại và mỉm cười với chồng, rồi nhăn nhó bởi cơn đau nhói trên má.
Lyon nhận ra sự không thoải mái ấy nên siết chặt hơn quanh eo nàng. Christina lại cảm thấy cơn giận của chàng và thở dài. “Em sẽ đi pha trà ngay đây.”
Lyon không dễ dàng kìm nén cơn giận của mình nên thô lỗ ra hiệu cho hai nguòi đàn ông đi theo vào thư viện, và cảm thấy rất dễ chịu khi đá sầm cánh cửa lại rồi nói. “Tốt nhất là làm ngay đi trước khi bị cắt ngang.”
Christina cố tình đến chậm để Lyon có thể nghe hết bản di chúc của ông ngoại trước khi chen vào.
Khi ngài Borton ra mở cửa và đỡ cái khay, Christina có thể nhận ra cuộc gặp gỡ không được thuận lợi. Ông ta trông hết sức lo lắng.
Christina liếc nhìn chồng và hiểu ngay nỗi lo lắng của Borton. Lyon đang cau có.
“Christina, tại sao em không nói cho ta biết? Chết tiệt, em còn giàu có hơn cả ta.”
“Và điều đó khiến chàng không vui à?”, nàng hỏi, rồi rót trà và đưa cho chàng tách đầu tiên, sau đó tiếp tục phục vụ hai vị luật sư còn lại.
“Tôi không nghĩ là vợ ngài có thể biết chính xác số tài sản mà ông ngoại cô ấy để lại”, ngài Henderson lên tiếng.
“Điều đó có quan trọng không, Lyon? Lúc này tất cả là của chàng, đúng không? Đó là điều ngài đã nói lúc trước, ngài Borton”, Christina nói. “Tất nhiên, chúng ta sẽ phải trợ cấp cho dì Patricia. Đó phải là khoản tiền đáng kể.”
Lyon tựa lưng vào ghế, nhắm mắt và cầu nguyện mình có thể giữ được bình tĩnh. “Em thực sự nghĩ rằng ta sẽ chu cấp cho mụ… mụ…”
“Bà ấy không có gì cả”, Christina cắt ngang. “Dì ấy đã già rồi, Lyon, và chỉ với lý do đó chúng ta sẽ phải chu cấp cho bà ấy. Chàng không thích bà ấy cũng không quan trọng.”
Christina mỉm cười với hai vị luật sư. “Lúc đầu tôi nghĩ dì tôi sẽ đến ở cùng chúng tôi, nhưng bây giờ chắc không được rồi. Không, dì ấy sẽ không bao giờ hòa thuận được với Lyon. Tất nhiên, nếu chồng tôi không đồng ý cấp tiền cho bà ấy thì tôi cho rằng dì tôi sẽ phải sống cùng chúng tôi.”
Chàng biết chính xác vợ mình đang làm gì. Một nụ cười chậm rãi xua đi vẻ mặt cáu kỉnh. Người vợ nhỏ bé dịu dàng của chàng có một trái tim nhân hậu và tài ngoại giao đáng nể. Lúc này nàng đã nắm được điểm yếu của Lyon, và bóng gió về khả năng lố bịch là Nữ bá tước sẽ ở cùng họ nếu chàng không chịu chu cấp cho bà ta.
Vào thời điểm này cộng với nụ cười quá thánh thiện của Christina, chàng quyết định sẽ không từ chối bất cứ điều gì
“Henderson, nếu ông có hứng thú, ta muốn để ông và Borton quản lý tài khoản của Nữ bá tước. Hãy cho ta biết cần phải làm gì khiến dì của Christina toại nguyện mà để chúng ta yên ổn.”
Trong khi Christina kiên nhẫn chờ đợi thì chi tiết công việc được bàn bạc. Rồi nàng tiễn hai vị luật sư ra cửa và nhanh chóng quay lại thư viện.
“Cảm on, chồng của em, vì đã rất thông cảm”, nàng nói khi bước tới cạnh chồng.
Lyon kéo nàng vào lòng. “Em thừa biết là ta sẽ làm bất cứ điều gì để giữ mụ dơi già đó tránh xa khỏi em. Thề có Chúa, ta thậm chí sẽ rời khỏi đất nước này nếu cần phải làm vậy.”
“Cảm ơn chàng vì đã không gọi dì em là mụ dơi già trước mặt các vị khách đó”, Christina nói.
“Ta đã gần như nói thế”, Lyon cười toe toét nói. “Tất nhiên, em biết thế mà. Đó là lý do tại sao em cắt ngang, đúng không?”
Christina quàng tay quanh cô Lyon và thì thầm. “Vâng”, rồi cúi xuống, hôn nhẹ lên cổ chồng. “Chàng là người rất sắc sảo.”
Một tay Lyon đang đặt trên đùi nàng, tay còn lại bận rộn cởi dây ruy băng khỏi tóc nàng. “Christina, Nữ bá tước đang nắm giữ vũ khí gì để chế ngự em?”
Câu hỏi nhẹ nhàng này khiến nàng không ngờ tới. “Em không hiểu chàng đang nói gì, Lyon. Dì em không có bất kỳ vũ khí gì hết.”
“Christina, ta đã nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt em khi Nữ bá tước nói rằng sẽ kể cho ta mọi thứ. Ý bà ta là gì?”
Chàng cảm thấy sự căng thẳng bất ngờ của vợ, rồi nhận ra nàng biết chính xác mối đe dọa đó là gì. “Em đã định nói sự thật cho ta, Christina. Ta không thể bảo vệ em trừ khi biết chính xác bí mật đó là gì.”
“Em không muốn nói về nó lúc này, Lyon”, nàng nói rồi cắn nhẹ lên tai chồng, hy vọng làm chàng xao lãng. “Suy cho cùng, chúng ta vừa mới cưới nhau và em muốn hôn chàng hơn.”
Chàng tự nhủ sẽ không để Christina đánh lạc hướng, cố gắng lờ đi niềm khao khát đang dâng trào ở thắt lưng khi Christina di chuyển tới phần đàn ông của mình. Nhưng khi Christina táo bạo thì thầm vào tai Lyon rằng mình muốn chàng nhiều thế nào thì Lyon quyết định đáp ứng trước khi hỏi nàng kỹ hơn.
Đôi môi chàng luôn là điều kỳ diệu với Christina. Nỗi lo sợ bị từ chối khi chàng biết hết các bí mật khiến nàng cảm thấy gần như tuyệt vọng và lúc này nàng cố gắng chạm tới và thưởng thức chúng càng nhiều càng tốt trước khi sự thật quay lưng lại với mình.
Nụ hôn của chàng như có ma thuật, nhanh chóng xua tan nỗi sợ hãi. Đúng, nó chính là ma thuật vì Lyon khiến nàng cảm thấy rất khao khát và yêu thương.
Nụ hôn thổi bùng lên niềm đam mê nguyên thủy. Hơi thở trở nên nặng nề khi dứt nàng ra. “Chúng ta quay trở lại phòng ngủ nào”, Lyon hổn hển.
“Tại sao?”
“Vì ta muốn làm tình với em”, Lyon đáp, cố nở nụ cười bởi câu hỏi ngây thơ của vợ. Chàng đang run rẩy vì ham muốn theo đúng nghĩa đen.
“Em cũng muốn làm tình với chàng”, Christina thì thầm giữa những nụ hôn nóng bỏng. “Chúng ta có cần phải quay lại phòng ngủ không? Em không muốn phải chờ quá lâu.”
Lyon bật cười to khiến Christina ngơ ngác đến khi chàng nhấc bổng nàng ra khỏi lòng mình và bắt đầu cởi đồ.
Lúc đó Christina mới nhận ra chàng rất hài lòng với quyết định của mình.
Họ lao vào nhau với niềm phóng túng hoang dại, ngã xuống sàn nhà.
Christina đang đè lên Lyon, hai đôi chân quấn vào nhau. Mái tóc xõa xuống sàn nhà, che kín một bên mặt của Lyon như thể một chiếc khiên ngăn cách họ với thế giới bên ngoài.
Nàng nhìn chăm chú vào mắt chồng hồi lâu để nhấm nháp sự chiêm ngưỡng của chàng với sự lộng lẫy của mình. Tay Lyon vuốt ve trên lưng nàng, mang lại từng cơn rùng mình run rẩy dọc theo xương sống. Hơi nóng từ phần cứng nhắc kích thích bụng Christina, và đám lông xoăn tít trên ngực chàng đang chà lên hai nhũ hoa cứng nhắc của nàng.
“Em thật đáng xấu hổ bởi dường như em không bao giờ thấy đủ với chàng”, nàng thì thầm.
Lyon ôm trọn bờ mông cong cong, mềm mại của vợ trong tay và nói. “Ta không muốn em khác thế này. Hãy hôn ta, vợ yêu. Christina, tất cả những gì em phải làm là nhìn vào ta và thế là ta bắt đầu run rẩy.”
Christina hôn lên cằm chồng trong khi cố tình chậm rãi cọ xát ngực và đùi vào chàng.
Chàng rên rỉ sung sướng. Tay chuyển từ lưng lên đầu nàng, và ép buộc môi nàng hướng tới khóa chặt với môi mình. Lưỡi Lyon trượt vào miệng nàng, đói khát thưởng thức sự say mê ngọt ngào mà nàng mang tới.
Christina còn thiếu kiên nhẫn hơn cả Lyon. Nàng ngồi thẳng trên chàng, rồi từ từ hạ thấp người xuống đến khi chàng hoàn toàn nằm trọn trong mình, sau đó ngả người ra sau, hất tung mái tóc qua vai một cách cực kỳ buông thả. Lyon dựng chân lên đến khi đầu gối chạm vào tấm lưng mềm mại của nàng. Hai tay nắm chặt hông vợ. “Đừng để ta làm đau em”, chàng hấp tấp. “Chậm thôi, em yêu. Ta không thể dừng lại dược.”
Lyon mất hết sự phản kháng khi nàng siết chặt quanh mình, biết nàng cũng đã đạt đỉnh. Tay chàng trượt vào vùng tam giác mềm mại được phủ lớp lông xoăn mềm trên hông mình. Ngón tay vuốt ve ở đó cho đến khi một ngọn lửa lại bùng lên trong Christina và nàng tan chảy thành dòng chất lỏng vàng óng trong vòng tay chàng.
Lyon phóng hạt giống của mình vào trong Christina với tiếng rên rỉ khàn khàn của sự thỏa mãn, và kéo nàng nằm lên ngực mình để ôm chặt hơn để cả hai chia sẻ nỗi sung sướng tột cùng này.
Tồi tệ chưa bao giờ là từ mô tả đúng niềm hạnh phúc này. Nó càng càng ngày càng tốt đẹp hơn, Lyon nhận ra khi đầu óc có thể bắt đầu suy nghĩ logic trở lại. “Em là một nàng sư tử cái hoang dã”, chàng thầm thì với Christina, giọng nói hoàn toàn mãn nguyện.
Christina chống cằm lên và nhìn xuống chồng. “Không, em là sư tử cái của chàng”, rồi thì thầm đáp lại.
Lyon không dám cười. Giọng nàng có vẻ rất nghiêm trang, như thể điều nàng vừa nói cực kỳ quan trọng. Chàng gật đầu, thể hiện sự đồng tình của mình trong khi tay vuốt ve mớ tóc rối bù sau lưng vợ và lơ đãng nâng chúng lên rồi đặt xuống khi vẫn nhìn chăm chú vào cặp mắt xanh ấn tượng của Christina.
“Em biết không, lúc em nhìn ta thế này, ta lập tức mất hết tập trung”, chàng nói.
“Em sẽ coi đó là một lời tán dương”, Christina tuyên bố rồi cúi xuống hôn lần nữa và thì thầm trên môi chàng. “Em cảm thấy thật tuyệt khi chàng ở trong em. Và bây giờ chàng phải nói những lời ngọt ngào với em, Lyon.”
Lyon không chắc những lời ngọt ngào Christina muốn là gì, nhưng trông nàng đã nghiêm túc trở lại. Nàng đã chống cằm lên và nhìn chăm chú với vẻ mặt cực kỳ mong đợi.
“Những lời ngọt ngào nào hả Christina? Hãy nói cho ta và ta sẽ nói với em.”
“Chàng phải nói cho em biết lời từ trái tim mình”, nàng chỉ dẫn.
“A”, Lyon dài giọng. Ánh mắt trở nên dịu dàng khi nói thêm, “Ta yêu em, Christina”.
“Và?”
“Và gì?” Lyon bực tức hỏi. “Christina, ta chưa bao giờ nghĩ ta có thể yêu thương lần nữa. Và thực sự khi cưới em… em đã khiến ta thay đổii suy nghĩ cũ. Ta không nói ta yêu em như một ý nghĩ ngẫu hứng, Christina.”
“Nhưng em đã biết chàng yêu em”, Christina đáp. “Em không muốn chàng yêu em, nhưng em phải thừa nhận là điều đó khiến em rất vui. Bây giờ chàng phải tán dương em, Lyon. Đó là cách nó phải diễn ra.”
“Ta không hiểu”, Lyon nói. “Điều này không khiến ta ngạc nhiên”, và nháy mắt nói thêm.
Chàng nhìn quanh thư viện và nhận ra sự hỗn loạn khi họ vội vàng vứt bỏ quần áo. Thực tế chàng đang nằm dài trên thảm trong thư viện với người vợ phóng túng cười bên trên mình, đang cố gắng một cuộc đối thoại logic khiến chàng hết sức thích thú. “Em có biết mình luôn luôn không xấu hổ không cưng?”
“Đừng đổi chủ đề, Lyon. Chàng phải nói rằng em xinh đẹp như một bông hoa trong mùa xuân, mềm mại và mỏng manh như một cánh hoa. Và điều này khiến chàng buồn cười phải không? Một người phụ nữ phải cảm thấy thỏa mãn trước cũng như sau khi làm tình, Lyon.” Chàng liền ngưng cười khi nhận ra nàng sắp khóc. Lyon đã hiểu Christina muốn gì lúc này. Chàng cũng có thể nhận ra sự tổn thương trong mắt nàng nên ôm lấy khuôn mặt và rướn tới hôn nàng. Đó là sự quan tâm dịu đàng, ân cần để xua đi nỗi lo lắng và nước mắt của cô vợ bé bỏng.
Lyon vòng tay qua eo vợ và nói tất cả những lời mà nàng mong muốn được nghe.