Nó bây zờ chìm trong đau khổ, thất vọng. Cứ bước đi và đi, nó chẳg biết đang đi đến đâu và phải về đâu. Nước mắt tuông rơi và cứ rơi, dù muốn kìm nén cũng ko đk.
Muốn nó tin, làm sao tin đk khi bằng chứng rõ ràng trước mắt nó. Muốn nó yêu, làm sao yêu đk khi người con trai mình yêu phản bội dù trái tim…thuộc về hắn. Muốn nó làm ngơ, làm sao ngơ khi bạn thân từ nhỏ lớn lên và người mình yêu lại làm chuyện đó. Muốn nó đối diện, làm sao đối diện với sự thật tàn nhẫn.
Tại sao chuyện đó lại xảy ra? Tại sao hắn lại đối xử với nó như thế? Tại sao nhỏ luôn phải đối đầu với nó? Tại sao nó và nhỏ lại yêu cùng 1 người? Tại sao anh ta lại biết hắn đi đâu? Tại sao anh ta lại biết có chuyện xảy ra trong phòng 203? Tại sao và tại sao?
Một mớ hỗn độn trong đầu nó, rất nhìu câu hỏi ập đến với nó. Bỗng dưng đứng lại như nhớ ra chuyện zì, nó lấy tay quẹt đi nước mắt nhưng vẫn nấc từng cơn
– khoan đã, nhưng mà sao Minh Lâm lại biết…Thiên Vũ đi đâu? Sao…anh ấy lại biết có chuyện…trong phòng 203? Ko lẽ những chuyện này đều do anh ấy và Thy làm? Ko thể nào đâu, Minh Lâm yêu mình như thế chắc chắn sẽ chúc phúc cho mình và Thiên Vũ, còn Thy…cô ấy có thể đánh mình nhưng ko thể làm ra chuyện này đk. Ko đâu. Cô ấy ko làm thế với mình đâu. Nhất định mình phải điều tra rõ.
Nói rồi nó móc chiếc điện thoại ra bấm số gọi cho 1 người (giấu mặt nhoa) mà nó rất tin tưởng và cũng là…thành viên trong gia đình nó.
– Alô, anh Rin
[nhóc con đấy hả? sao lâu quá ko gọi cho anh hả? nhớ em lắm biết ko?]
– em xin lỗi, tại việc học thôi, anh bên đó khỏe chứ?
– em…
[nói thiệt đi, em ko qua mặt đk anh đâu. Nhi à, ai chọc em?]
– ko có ai hết, em đi ngoài đường bị ụụg xe đau quá nên mớ khóc thôi
[nói dối, em đang ở Đà Lạt sao mà đụng xe đk]
– Đà Lạt cũng có xe mà
[thôi đk rồi anh cãi ko lại em, em gọi anh có zì ko?
– ah anh có thể điều tra giúp em 1 người đk ko?
[đk, ai em nói đi]
– là Hoàng Phương Thy
[Phương Thy? ko phải nó là con bé hay chơi với em sao? còn lớn lên từ nhỏ mà]
– đúng thế, em chỉ muốn biết chuyện này đứng sau có phải cô ấy ko thôi, anh đừg lo quá
[đk thôi, tùy sở thik em vậy. Đk rồi, anh cúp máy đây, có việc rồi. Mà ngà em rảnh ko?]
– rảnh, có zì ko anh?
[à anh chỉ muốn sáng mai lúc 7h em ra vườn hoa Lucky Đà Lạt, anh có chuyện]
(â yah~ko biết Đà Lạt có zì nên thôi chế đại nó nha)
– ủa ko phải anh đang ở Nhật sao?
[em cứ ra đi rồi biết, đừng thất hẹn nha]
– vâng, em sẽ ra
[ừm bye bye em]
– bye!
CRỤP….TÍT…TÍT…TÍT…
Nó vẫn cứ khóc và mãi khóc. Nỗi đau này…có ai hiểu? Nỗi đau này…có ai biết? Nỗi đau này…có thể nguôi?
Hạnh phúc này…có thể tồn tại? Hạnh phúc này…là của nó? Hay là…nó mãi mãi và vĩnh viễn ko thể có 1 tình yêu tốt đẹp?
Tiếng nấc vang trong đêm, tiếng khóc vang trong đêm. Nó đau khổ, bực tức, chán ghét,…trong khi đó mọi người chạy khắp nơi để tìm nó, ko nói cho người lớn nghe vì sợ họ lo lắng và tức giận thêm nhưng che giấu đk bao lâu? Rồi họ cũng biết, cũng tức cũng buồn. Tuệ khi biết đk tin này từ Tuấn, cô ấy đã chạy đi kiếm nó khắp nơi, nước mắt lăn trên gò má trắng hồng của Tuệ khiến Tuấn xót xa.
– Nhi…Nhi à…
Tiếng của Tuệ gọi nó, mừng rỡ Tuệ chạy lại ôm nó vào lòng. Nụ cười hạnh phúc, ấm áp của nó khiến Tuấn xót xa. Nó gượng cười để họ yên tâm, nhưng thế chỉ khiến Tuệ Tuấn đau lòng thêm.
– em…em…làm chị kiếm cả buổi, sau này đừg chạy lung tung nữa
– ừm
– em…sao lại khóc? Chị đã nghe chuyện đó rồi, tất cả là tại Thy và Vũ mà em mới như thế
– ko, ko phải tại họ, tất cả tại em, em quá ngu mới thế
“Nhi ơi em ngốc thế, tất cả chỉ tại họ mà em mới thế này, anh sẽ làm rõ chuyện này trả côg bằng cho em và Vũ”
– anh à, về thôi – Tuệ
– ờ đk
Họ nắm tay nhau đi, tiếg bước chân xa dần, xa dần xa dần xa dần (xa chừg nào nữa hả trời?). Về đến phòg, nó thay đồ rồi ngủ luôn, nói ngủ chứ thật ra là chỉ nằm đó đợi trời ság.