Tất cả ngồi nghỉ 5 phút rồi lại bắt đầuđi tiếp, lần này Khải Minh cứ bắt chuyện với nó làm hắn cảm thấy nhưKhải Minh ko muốn nó nói chuyện hay đi chung với hắn, còn nó thì khóchịu vì mỗi khi tính hỏi hắn cái zì là Khải Minh đều chen ngang (ko bítlịch sự sao anh?). Nó mặt mày nhăn nhó “nói ko thành tiếng” vì luôn bịKhải Minh “chặn họng”, thấy nó im re là hắn và nhỏ hiểu liền. Mỗi khi nó giận là sẽ ko nói ko nhìn mặt người đó, vả lại Khải Minh cứ lải nhảibên tai nó suốt như thế thì nó ko đè ra “xé xác” thì may lắm rồi
– Tuyết Nhi, em dự định bao zờ kết hôn? Mà với tuổi em thì chưa đủ, phải22 tuổi mới kết hôn đk. Em đã có đối tượng chưa? Cho anh biết mẫu ngườicủa em đi? – Khải Minh hỏi dồn mà ko nhìn sắc mặt nó lúc này ra sao
– sao anh cứ nói quài zậy? Tôi nhớ mới gặp anh đâu như thế. Tôi gây thùchuốc oán với anh hay sao mà cứ tra tấn tôi zậy? Khi nào tôi kết hôn thì kệ tôi, liên quan anh sao? Mẫu người của tôi thế nào thì kệ tôi, anhthích tôi hay sao mà hỏi chuyện đó? – nó tức quá tuôn 1 tràng làm aicũng nhìn
– Tuyết Nhi, mọi người đang nhìn em kìa, mình đi thôi. Đi! – hắn nắm tay kéo nó đi để Khải Minh ôm cục tức
– wow Tuyết Nhi có khí thế ghê, trước zờ chưa ai cãi nhau lại cô ấy cả – nhỏ phì cười
– cái con nhỏ này, zui khi thấy người ta cãi nhau à? Giỏi quá ha! – anh ta cốc nhẹ đầu nhỏ
– ơ….em xin lỗi anh Khải Minh, em ko có ý cười anh và Tuyết Nhi cãi nhau đâu – nhỏ cúi đầu 180 độ
– ko có zì, anh ko để bụng mấy chuyện đó – Khải Minh mặt lạnh bước đi
– thế là sao đây? Anh hai à~ – nhỏ đơ như cây cơ
– đi thôi còn ở đó anh em zì – típ bước Khải Minh để nhỏ ở đó ngơ ra
– ơ hay, đợi em zới anh haiiiiiiiiiiiiii – nhỏ dí theo
Sau “vài zờ” tập thể dục thì mọi người đã tới nơi cần tới, đó chính là…CÔNG VIÊN!
– đây là công viên mà, sao anh đưa chúng tôi tới đây? – nó gắt
– đây là công viên bỏ hoang đã 30 năm nay rồi, em ko thấy điểm kì lạ khichúng ta đi ngang qua bức tượng đó chứ? – chỉ tay vào bức tượng kế bêncổng vào (lần đầu bít c.viên cũng có cửa)
Nó ngoái đầu lại nhìn bức tượng rồi quay qua Khải Minh nói
– không! Chả thấy zì kì lạ hết
– ko lẽ khi đi ngang qua nó em ko cảm thấy sao? Tiếng rên, tiếng khóc, tiếng nói?
– không! Ko nghe zì hết, anh có đầu óc phong phú thật đó, tính doạ chúng tôi à?
– anh nói ở đây có ma hả? – nhỏ sợ – em ko đùa dai đâu nha
– đk rồi, đi ăn đi, đói bụng quá. 11h 30 rồi – thẳng tiến đi đến tiệm mỳ
– đúng là rảnh mà, ko có chuyện làm hay sao mà bắt đi lòng vòng thế? – nó bực
– thôi mà, em ko đói bụng sao? Đi thôi – hắn nắm tay nó
– nhưng mà…
– đi thôi! – kéo đến tiệm
– sau này anh ấy thảm với Tuyết Nhi rồi đây – nhỏ phì cười
– em tính nhường Vũ cho em ấy sao?
– em…. – nhỏ ấp úng
– mọi quyết định tuỳ vào em Phương Thy, anh vẫn sẽ ủng hộ – anh ta cười
– thật sao? Em là người quyết định sao? – nhỏ tròn mắt
– đúng, là ở em. Đi ăn thôi, anh ko muốn anh em mik biến thành con mèo đói – anh ta xoa đầu nó
– vâng anh hai, thương anh hai quá đi – nhỏ khoác tay anh ta
– em ăn zì Nhi?
– ko phải đây là tiệm mỳ sao? – nó đáp
– ông chủ, cho 5 dĩa mỳ xào đặc biệt
Bỗng chuông điện thoại nó reng lên, đó là số lạ
– alô, Tuyết Nhi nghe
[ Tuyết Nhi, con dâu của bác]
– bác là Mẹ Thiên Vũ ạ? – nó bất ngờ
[ là bác đây, con khoẻ chứ? Vũ đâu con? Chừng nào tụi con về? ]
– là tối mai, sáng sẽ tới thôi ạ – nó cười
[ sáng bác sẽ ra sân bay đón tụi con. ]
– dạ vâng
[ tụi con chơi đi, bác cúp máy đây ]
– dạ chào bác
” Phải làm sao đây? Mình yêu ai chứ? Thiên Vũ hay Khánh Du đây? Mình có nên bày tỏ với anh ấy ko? “
” Khi bên Thiên Vũ em cười đùa vui vẻ, còn khi với anh, em lạnh lùng cáugắt. Nhất định anh sẽ làm em yêu anh, Tuyết Nhi. Thiên Vũ, cậu hãy đợiđó. “