Thư tìm đĩa phim mà lục lung tung cả lên, nhỏ thì ngồi tìm phụ còn nó cầm ly nước mà ngồi đơ ra, hắn nhìn nó quơ tay trước mặt
– Nhi!
– hả? Sao? – nó giật mình
– em làm zì mà ngồi đơ ra thế?
– đâu có, em chỉ suy nghĩ tí thôi mà
– suy nghĩ zì cả buổi trời ai kêu cũng ko nghe – nhỏ lên tiếng
Nó chỉ cười rồi đặt ly nước xuống bàn hỏi
– 2 người làm zì thế?
Thư tiện tay ôm chồng đĩa đặt lên người nó
– đang tìm đĩa phim coi, mà toàn thấy linh tinh thôi
– đĩa zì? Phim tên zì? – nó ngồi tìm
– ơm thì đĩa phim ma, tên Ám ảnh kinh hoàng
Nhỏ dừng lại quay qua nhìn Thư
– êh khoan hình như phim đó chiếu rạp mà, có bán đĩa hả?
– ừm, đĩa phim đó…..
– sao?
– nó ko có bán
– zui ha, đùa hay ha, ko có bán thế tìm cái zì hả? – nhỏ quạo
– thì Thư đâu cố ý, thôi thì zô phòng mở cho coi, làm thấy ghê – Thư xụ mặt
– ờm dọn hết đống này đã – nó
– khỏi cần, chị Hạnh ơi, dọn giúp em nhé
– đk em gái
– cảm ơn chị, đi thôi
Thư dẫn mọi người lên phòng chiếu phim
– nhà Thư giàu dữ hen, có nguyên phòng xem phim luôn, thích quá – nhỏ
– tại Thư thường đi lông nhông chơi ít khi ở nhà nên Ba Thư kêu người làm đó, Thư thik xem phim
– oh mà sao nhà Thư toàn người Việt ko thế?
– họ theo Ba Thư lâu rồi, Ba Thư dời snag đây sống nên họ theo luôn
– ah~
– đâu hết rồi nhể? Bật phim cho tôiiiiiiiiiiiiiiiii – Thư hét lên
Từ đâu 1 người đàn ông nhào ra lúng túng
– dạ dạ dạ? Tiểu thư muốn coi zì?
– ám ảnh kinh hoàng, ngay và luôn, đem luôn đồ ăn cho tôi, cả nước
– dạ tiểu thư – chạy vút
– Thư dữ quá làm zì?
– Thy ơi là Thy, hiền quá họ sẽ ko nghe đâu
– nhưg Thư làm thế họ sẽ ghét Thư đó, đừng dữ với họ nữa – nó vỗ vai Thư
– đk rồi bạn ơi, Nhi lúc nào cũng hiền như thế