Cỗ Quan Tài

Chương 3: Nhà trọ : Hiệp định.



*chương này tác giả không viết bằng máy tính mà viết bằng súng thần công, vì vậy mình xin tóm tắt cho các bạn 😡
Vì một lí do thần kỳ nào đó mà Liễu Mộc thoát khỏi nhà Phạm tiên sinh, tìm thấy một bài báo đăng tin cho thuê trọ miễn phí do Đinh Vũ Nhất đăng, đấy chính là nhà của Vương Tiểu Mạt, ngôi nhà này có tin đồn ma ám, thế nên Liễu Mộc mới thắc mắc không biết Vương Tiểu Mạt có phải phù thủy không. Tác giả không kể chi tiết mà phải dựa theo lời thoại nhân vật 😡

A thị, đầu một ngã rẽ nhỏ, chung quanh kiến trúc cũ kĩ, tường nhà nào cũng phủ một lớp rêu xanh cùng dương xỉ.
Một người mặc áo gió màu xám, cổ áo dựng đứng che đi khuôn mặt đang nhìn chằm chằm về phía ngã tư đối diện. Nơi này chính là hình tượng điển hình cho khu vực dân cư nghèo nàn, vẫn còn chịu ảnh hưởng của thế kỉ trước, nam nhân vác đòn gánh, nữ nhân váy liền áo đi trên đường.
Nếu như không biết phương hướng liền làm theo cảm tính, đi được vài bước thì lạc luôn nó đường, đấy chính là hoàn cảnh hiện tại của Liễu Mộc.
Căn cứ vào thông tin Phạm tiên sinh cung cấp thì lão đích thị là muốn cô tìm nhà của người kia.

Liễu Mộc từ túi áo khoác lấy ra tấm ảnh cũ, một nam nhân tóc húi cua, mặt mày đoan chính, thân hình vạm vỡ, cười đến híp cả mắt đang đưa tay khoác lên vai một người đàn ông khác.

Chuẩn quân nhân, Liệu Mộc thầm nghĩ, chỉ dân quân đội mới để tóc húi cua như vậy, đã thế quần áo lại còn lưu vài nếp nhăn cố định.
Bỗng nghe động, Liễu Mộc quay đầu lại nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng ai. Vỗ vỗ áo khoác, cô sải bước đi ra khỏi ngõ hẻm, quyết tâm đi nghía xem nơi này đến tột cùng ẩn chứa manh mối gì.
Phía sau lưng Liễu Mộc, trong bóng tối chợt xuất hiện một cái đầu. Người kia cau mày, mắt nhìn Liễu Mộc đi rồi mới vội vội vàng vàng bám theo, dáng vẻ vô cùng khẩn trương.
“Vì sao theo dõi tôi?” Liễu Mộc từ đâu chui ra, đối diện người kia đe dọa. “Bỏ mũ xuống, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Tôi chỉ nhìn cô một tí, như thế nào lại đi báo nguy. Trên người cô không có điện thoại, coi như muốn dùng điện thoại công cộng thì cũng phải qua hẳn một con phố đi.”
“Vương Tiểu Mạt.” Liễu Mộc nhận ra nhờ vết cắn trên mu bàn tay, đây chính là dấn ấn lưu lại tối hôm qua.
“Tôi đây.” Người nọ bỏ mũ xuống, lộ ra khuôn mặt trái xoan, thấp hơn Liễu Mộc hẳn một cái đầu nên đành ngửa cổ lên nhìn cô.
“Tới đây làm gì?”
“Cô đã quên hôm qua đáp ứng tôi cái gì sao, chính cô đã đáp ứng yêu cầu của tôi rồi đấy nhé.”
Liễu Mộc bất giác thấy lạnh sống lưng, kéo cổ áo sát hơn chút.
.
Tối hôm qua.
Liễu Mộc nhắm nghía chán chê cây cỏ, thực sự chẳng có hứng thú, mặt đen lại nhìn chằm chằm bàn ăn đến ngẩn người. Cô khó có thể tưởng tượng có ai ăn được cái đống kia.
“Chị họ, người kia cứ ngồi đơ ra kìa.”
Đinh Vũ Nhất dùng thìa múc một muỗi canh hướng miệng nuốt.
Liễu Mộc cảm thấy bụng dạ dâng lên một vị chua khó tả, vội che miệng xông ra ngoài. “WC ở đâu?”
“Bên trái.” Vương Tiểu Mạt đầu không ngẩng, uống một ngụm canh màu xanh biếc, bên trong nổi lềnh phềnh mấy con giun sâu gì đó bị lột sạch lớp da ngoài.
Liễu Mộc nhịn không được, ngay cả câu cảm ơn cũng chẳng kịp nói liền mau mải rời đi.

“Chị họ, làm thế này có hơi quá đáng không?” Đinh Vũ Nhất dõi theo bóng lưng Liễu Mộc, hỏi.
“Quá đáng? Như thế nào sẽ là quá đáng?” Vương Tiểu Mạt buông thìa. “Em chưa thấy cái cách bọn họ đối đãi với chị bao giờ sao?”
“Vâng, em chỉ là cảm giác cô ấy cùng nhưng người khác có điểm bất đồng.” Đình Vũ Nhất nói.
“Giống hay không, vài ngày nữa sẽ rõ.” Vương Tiểu Mạt lãnh đạm.
“Em nghĩ cô ấy không như những kẻ kia, em cũng hy vọng chị thân thiết với cô ấy, cô ấy có vẻ là một cô gái tốt, có thể sẽ giúp tỷ quên đi, cô ấy…”
“Vũ Nhất, thời gian này đừng tiếp tục lên báo tìm người thuê nhà nữa, tin đồn ngôi nhà bị ma ám đang rất ổn mà, bây giờ lại sinh thêm phiền phức rồi!”
.
Liễu Mộc ói thật là lâu, lúc trở lại đã thấy trên bàn ăn không một bóng người, Đinh Vũ Nhất  đang cầm Thập Tự Giá đặt trước ngực, chắc hẳn đang cầu nguyện đây.
“Liễu Mộc tỷ tỷ.” 
Một lát sau Đinh Vũ Nhất mới phát hiện ra Liễu Mộc đứng bên cạnh mình, cô đang nhìn bức ảnh chụp treo trên tường.

“Ah?”
“Em phải đi, chị nhớ hảo hảo chiếu cố chị họ của em, đêm nay sẽ có bão về.” 
Đinh Vũ Nhất để lại một câu rồi ly khai.
Liễu Mộc gãi đầu. “Vì gì mà mình phải chiếu cố cô ta?”
.
Ăn uống xong xuôi, Liễu Mộc tìm không thấy Vương Tiểu Mạt, đành bê hành lí lên tầng hai, nhìn ngang ngó dọc, suy đoán hẳn là phòng này đi.
Sau đó đẩy cửa….
“Ah? Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không biết cô ở bên trong, lộn phòng rồi.”
Liễu Mộc vừa bước vô đã bắt gặp cảnh Vương Tiểu Mạt đang thay quần áo, thầm cho rằng mình lộn phòng liền lui ra ngoài, chính là một màn vừa nãy thật giống như khắc sâu đại não, đuổi mãi chẳng chịu đi.
Mặt Liễu Mộc nóng phừng phừng. Cô sờ trán mình, trong lòng hoài nghi, chẳng lẽ phát sốt sao?
Hít thở sâu để ổn định tâm trạng, cô nhấc hành lí đi dọc theo hành lang, lại phát hiện ra tất cả các phòng khác đều khóa chặt. Liễu Mộc cẩn thận nhớ lại chỉ dẫn trước kia của Vương Tiểu Mạt, cảm giác như ban nãy mình nhìn không sai, quay bước trở về bên căn phòng trước, lần này lịch sự gõ cửa hai phát.
“Vào đi.” Người bên trong nói.
Liễu Mộc chần chừ một chút, sợ cái gì mà sợ, nàng là người, hơn nữa cũng là nữ nhân, mình cũng là nữ nhân thì sợ cái nỗi gì?
Đang tự an ủi bản thân thì tiềm thức chợt tái hiện lại khung cảnh bữa tối cùng món súp giun đất kinh tởm lầy nhầy, Liễu Mộc lại lần nữa hoài nghi.
Cô ta không phải phù thủy đấy chứ?
Vô lí, phù thủy sao có thân hình ngon vậy được!
*nhìn hết của người ta rồi :))*
An tâm chút liền mở cửa đi vô, thấy Vương Tiểu Mạt đã thay đồ xong xuôi, là một bộ váy ngủ màu đen, căn phòng thoang thoảng mùi hương nhạt nhàn.
Cô ta đã tắm à?
Liễu Mộc quan sát mái tóc còn ẩm ướt của người kia, trên mặt đất vẫn còn lưu lại dấu nước, cộng thêm hương thơm trong phòng, thuận đưa mắt nhìn, quả nhiên tìm thấy cánh cửa ở trên tường.
“Xin hỏi, đây có phải phòng của tôi không?” Liễu Mộc tự thấy bản thân phải cư xử phải phép chút, dù sao vẫn đang ăn nhờ ở đậu nhà người ta.
“Đúng.” Vương Tiểu Mạt khịt mũi, hừ một tiếng.
“Vậy… cô sao lại ở trong này?” Liệu Mộc hỏi mà nơm nớp lo sợ.
“Đây cũng là phòng của tôi, cô chưa đọc kĩ bài báo à?”
“Cái gì?”

.

Một phòng, một giường, cạnh giường đốt hai ngọn nến, hai người mỗi người tự giác dạt sang hai bên.
Liễu Mộc miệng ngậm bút, máy tính xách tay để trước mặt, lông mày nhíu chặt, suy nghĩ xem nên bắt Phạm tiên sinh giải thích thế nào về vụ này. Vương Tiểu Mạt đưa lưng về phía cô, tựa hồ đang ngồi chơi trò gì đó gọi là bình cầu.
“Cô chưa ngủ à?” Liễu Mộc ngáp dài, khóe mắt thoáng thấy có tia chớp lóe qua cửa sổ, chợt nhớ Đinh Vũ Nhất có nhắc đêm nay sẽ có giông.
Vương Tiểu Mạt không trả lời, Liễu Mộc nghĩ nàng ta ngó lơ thì mình cũng chẳng cần quản nhiều làm gì, tiếp tục công việc. Vương Tiểu Mạt đứng dậy, đi vào phòng tắm, không bao lâu sau lại đi ra
Chợt có tiếng sét đánh.
Vương Tiểu Mạt giật mình bật nhảy lên giường.
“Ouch!” Liễu Mộc quát to lúc có áp lực đè nặng lên thân mình. “Tiểu thư à, cô mau xuống đi a~.”
“Đè một lát cũng không khiến cô chết.”
“Nhưng….” Liễu Mộc cảm thấy tức ngực, thở sắp không ra hơi. “Cô sợ sấm à?”
“Ừ.” Cơ hồ như tiếng muỗi vằn kêu.
Liễu Mộc nở nụ cười, cô không ngờ Đinh Vũ Nhất nhờ là nhờ chuyện này, chẳng trách dặn mình phải hảo hảo bảo hộ nàng ta. Nàng là chủ, mình là khách thuê, xét theo vai vế, Liễu Mộc vẫn là nâng cao tay ôm người kia vào lòng. Khi con người sợ hãi, một cái ôm vững vàng có thể đóng vai trò quan trọng vô cùng.
“Đừng sợ, cô không cô độc, còn có tôi ở đây.”
Vương Tiểu Mạt ngẩng đầu, đôi môi khẽ nhấp nháy, nhưng ngay sau đó mím chặt, nàng vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc người khác gần đến như thế.
Có lẽ Vũ nói không sai, cô ta trông chẳng mạnh mẽ, nhưng đủ để cho nàng tin tưởng.
Liễu Mộc cũng cúi xuống nhìn Vương Tiểu Mạt, kể từ khi đến đây cô vẫn chưa cẩn thận quan sát, không biết liệu có phải do ảnh hưởng của ánh nến không mà người kia trông thật đẹp. Nhất tề lưu hải, tóc đen dài, mặt trái xoan, ánh mắt có thần.
Nàng không thể là phù thủy, Liễu Mộc nghĩ, nàng ta hẳn là một con hồ ly chuyên đi rù quyến nhân gian.
Lại một tiếng sấm rền.
Liễu Mộc vén chăn, hướng nàng nói. “Vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Vương Tiểu Mạt im lặng chốc lát, sau đó ngoan ngoãn chui vô, ôm lấy eo Liễu Mạt, đầu dúi vào ngực cô.
“Đây chỉ là một cơn giông, sẽ nhanh liền đi qua, đừng sợ.”
“Ân.” Vương Tiểu Mạt trầm mặc thật lâu. “Cô có phải hay không cùng băng đảng với bọn họ?”
Liễu Mộc nghi vấn. “Hả?”
“Cô có phải hay không cùng nhóm với bọn người kia?” Vương Tiểu Mạt kiên nhẫn nhắc lại.
Liễu Mộc minh bạch, Vương Tiểu Mạt luôn tỏ ra phòng bị, hẳn là do đem mình cùng bọn người nào đó nhập vào làm một.
“Tôi là tôi, cho đến bây giờ vẫn luôn độc lai độc vãng, không thuộc về bất kì băng nhóm nào.”
“Thật chứ?” Vương Tiểu Mạt hỏi.
“Đương nhiên là thật.”
“Cắn tôi đi.”
“Hả?” Liễu Mộc hoài nghi mình nghe lộn.
“Cắn tôi thay cho lời xin lỗi.”
“Không cần phải thế… tôi cũng không phải cẩu đâu mà đi cắn người.” Liễu Mộc cự tuyệt.
“Làm đi.” Vương Tiểu Mạt nhíu mày, đưa tay hướng tới trước mặt Liễu Mộc.
Thấy nàng ta vẻ mặt rõ mất hứng làm Liễu Mộc khó xử, cuối cùng quyết định dựa theo ý tứ mà làm, căn bản Vương Tiểu Mạt là một cô gái quật cường, nhất định sẽ chẳng dễ dàng buông tha đâu.
Liễu Mộc cắn một ngụm, nhưng là không khống chế được dùng chút lực.
“Đau không?” Liễu Mộc thấy Vương Tiểu Mạt cau mày.
“Không.” Vương Tiểu Mạt rút tay về.
Liễu Mộc bỗng mỉm cười, vươn tay nói. “Từ nay trở đi chúng ta chính là bạn tốt, cô với tôi không cần tồn tại khúc mắc, thẳng thắn với nhau được chứ?”
“Một lời đã định.” Vương Tiểu Mạt cũng cười theo, bất quá mang chút tà khí. “Nếu vậy tôi cũng có một yêu cầu.”
“Gì thế?” Liễu Mộc nghi ngờ.”
“Mang tôi theo cô, coi như trả tiền phòng.”
Liễu Mộc bỗng nhiên nhớ tới một việc vốn trước kia đã thắc mắc, tranh thủ bây giờ hỏi. “Cô vì cái gì ở trên báo lại đăng tìm kiếm người chung phòng, hơn nữa lại không cần tiền thuê? Còn nữa – rốt cuộc cô có biết vu thuật hay không?”
Vương Tiểu Mạt điểm cái mũi của cô, thần thần bí bí cười hề hề đáp.”Không thể trả lời, chẳng qua nếu cô mang tôi theo, tôi sẽ nói cho cô biết đáp án.”
“Này-“
“Tốt lắm, quyết vậy đi!” Vương Tiểu Mạt không đợi Liễu Mộc trả lời liền một lần nữa ôm eo cô, dựa vào cô nằm xuống.
Liễu Mộc bất đắc dĩ nhìn nàng, thấy sắc trời cũng không còn sớm bèn nối gót yên ổn ngủ. Liễu Mộc không muốn để người vô tội dính phải đống rắc rối của bản thân.

.
Nhớ đến đây, Liệu Mộc mở lòng bàn tay hướng người đối diện nói.
“Được rồi, tôi mang cô theo, bất quá cô phải đáp ứng không được gây phiền toái.”
“Xong thủ tục mua bán!” Vương Tiểu Mạt sướng rơn đáp. Lông mi nàng hơi nhướn lên, đôi mắt nheo lại, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra biển hiện vô cùng đáng nghi.
Liễu Mộc chậm rãi than thở. “Nếu cô nói cô là cáo đội lốt người thì tôi cũng sẽ tin cô vô điều kiện thôi.”
Vương Tiểu Mạt khịt mũi bước đi, điệu bộ lẫn phong thái mê người đến điên đảo.
Liễu Mộc toát mồ hôi.

Cô ta chắc chắn là một con cáo…. một con cáo cấp cao…….

Tácgiả :  ……… phức tạp??    


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.