Bích thủy hàn đàm đã không còn là bích thủy hàn đàm một nghìn năm về trước.
Vội vàng thoáng nhìn, chỉ là phù quang huyễn ảnh.
Nguyên lai không phải nàng nàng vọng tưởng, hắn thực sự đi tìm nàng suốt ngàn năm.
Là khi nào có tình ý? Tịch Tinh chính mình cũng không rõ.
Nhưng trong nháy mắt đó, đủ loại hồi tưởng ùa về một cách rõ ràng.
Thời gian quả thật ăn mòn tình cảm của con người, hắn nhớ rõ hết thảy, nàng cũng nhớ rõ hết thảy, lại không thể trở lại ngàn năm trước, trở lại thủy đàm yên tĩnh đó.
Nàng không thể cùng giao long trong đầm nước lưỡng lưỡng tương vọng.
Từ giây phút chết đi đó, nàng đã không còn là vu nữ của Bất Chu sơn, hắn cũng không còn là tiểu giao long bé nhỏ ẩn mình trong hàn đàm.
Tình yêu này, là từ đâu mà sinh?
Một màu xanh biếc in trong đáy mắt, nuốt hết trái tim nàng, nguyên lai hắn có nhân hình, có pháp lực cao thâm, và hơn cả, suốt ngàn năm qua, hắn yêu nàng.
May mắn biết bao? Nguyên lai vẫn có người yêu nàng, vẫn có người đối nàng lưu luyến không rời, vẫn là có người, mất đi nàng giống như mất đi cả thế gian.
Chỉ là nàng, nàng đã không còn là nữ nhân vân đạm phong khinh của năm xưa, cũng không thể thản nhiên, nhàn rỗi như vậy nữa. Có lẽ, nàng rốt cuộc không thể cùng hắn lưỡng lưỡng tương vọng, tìnnh cảm trao nhau bất chấp không gian địa lý.
Bằng cái gì a!
Chính mình lúc này là yêu vật hạ tiện nhường nào, sinh tử mong manh như ý niệm, nói đi là đi, bằng cái gì xuất hiện trước mắt hắn, quấy nhiễu tầm mắt hắn? Hiện giờ hắn đã tìm được Vô Ưu, một nữ nhân có bóng dáng tương tự mình của một nghìn năm trước, thôi thì cứ như thế, nhượng hết thảy viên mãn đi.
Trái tim nàng, đau đớn muốn vỡ nát.
Lúc này nàng mới phát hiện, nguyên lai thời gian một nghìn năm đã không ngừng ăn mòn trái tim hắn, cũng ăn mòn cả trái tim nàng.
Từ lúc bi kịch này đã bắt đầu?
Nàng đứng trước hàn đàm Bích Chu sơn, nhìn thấy dưới nước không xuất hiện cái bóng của mình, chỉ có một mảng xanh biếc.
Giao long? Rắn?
Nguyên lai bản thân cũng không quá cô độc a.
Suốt nghìn năm, nàng chỉ có một người bạn, mãi cho đến một ngày nọ, cái ngày nàng mất đi tất cả, nàng nhớ mãi không quên, đến tột cùng là vì cái gì?
Là nó a!
Tiểu giao long ở trong nước, nó không biết nàng chết, thậm chí nó không thể vượt qua kết giới của Bất Chu sơn, không có nàng ngày đêm đem chân khí ôn hòa của minh châu truyền cho nó, nó có thể hay không cảm thấy thế giới dưới nước kỳ thật là rất lạnh, rất yên tĩnh, rất cô độc?
Nàng lòng đau như cắt, bầu trời đêm tháng ba, nước mắt của nàng rơi vào Thần mộc yên tĩnh tọa trong lòng hồ, giọt nước mắt ấm áp hòa tan hàn đàm lạnh giá, như thể hòa tan trái tim đã đóng băng nghìn năm của ai.
Một nơi không xa, Vọng Đô lẳng lặng đứng, giọt nước mắt của Tịch Tinh rơi vào đáy mắt hắn.
Yêu, nó rung động tâm hồn như thế nào, có phải là như nước mắt không ….