“Ngươi tỉnh rồi?”
Một thanh âm u u vang lên bên tai nàng.
Nàng đích xác là đã tỉnh.
Chỉ là toàn thân đau đớn, giống như bị hỏa thiêu, trong mơ màng nàng nhớ ra vừa rồi ở ngoài vườn bản thân đột nhiên té xỉu.
Nàng thậm chí còn không biết nội đan của mình đã bị thay đổi bằng một thứ khác.
Nữ nhân trước mặt là Vô Ưu.
Nhưng là, Vô Ưu không có nhãn tình như vậy, làm người khác cảm thấy thấu triệt, đáng sợ.
“Thân thể của ngươi không thể tiếp nhận máu của dòng thuần, đại khái cũng đã chống đỡ hơn trăm năm. Tịch Tinh vu nữ, đem thân thể tệ hại này cho ta đi.”
Vô Ưu đạm đạm nói.
Tịch Tinh giật mình, bởi vì danh tự Vô Ưu gọi, không phải Tịch Tinh, mà là …
“Ta là Vô Ưu, nhưng cũng là Vô Thượng sơn cung chủ. Năm đó được ngươi rắp tâm tính toán quá chu đoán. Thân xác đã ta bị hỏa thiêu theo ngươi trên Vô Thượng sơn, may mắn, bởi vì chúng ta đều được có mặt trong Dao Trì cổ thư, trên đó có tranh vẽ của ngươi, mà ta sớm đã biết ngươi cùng Vọng Nguyệt công tử kiếp trước vướng mắc, liền mượn thân thể này, lén vào Vọng Nguyệt sơn trang xem xét nơi Dao Trì cổ thư hạ lạc cùng thứ thần khí bí mật được giấu ở đây. Chỉ là không có nghĩ đến, tiểu yêu hèn mọn như thế này lại chính là vu nữ đại nhân ngàn năm trước độc thủ hàn đàm – Tịch Tinh.” Vô Ưu nói chuyện, ngữ khí bình tĩnh đến đáng sợ.
Nhãn tình của Tịch Tinh cũng thấu triệt đến đáng sợ. Nhất thời khoảnh khắc này, trong phòng bình tĩnh đến đáng sợ.
“Quả thật dung mạo này không chỉ khuynh quốc khuynh thành, còn có thể nhượng thiên hạ đệ nhất trác tuyệt Vọng Nguyệt công tử tiêu hồn lạc phách, chỉ là hắn trăm triệu lần cũng nghĩ không đến, nữ tử khiến mình nhung nhớ suốt ngàn năm lúc này đã ở bên cạnh hắn, câm lặng không nói được một chữ, nhận hết nguyền rủa đày đoạ.” Vô Ưu trong mắt chỉ có tiếu ý, nàng ta chỉ đang trần thuật mà thôi a.
Nguyên lai hết thảy hết thảy mọi thứ chỉ là trò bịp.
Nàng ta sớm đã trù hoạch hoàn hảo.
Vì một kiện đồ vật, ngàn năm không chuyển thế cũng không đủ, thế mà bản thân lại phải kết thúc trong lúc gần hoàn thành?
“Ngươi muốn gì?”
Ngón tay Tịch Tinh viết trên chăn.
“Ta muốn thần khí, trong vòng ba ngày. Ba ngày sau đó chính là ngày của Nguyệt thần, trong vòng ba ngày nếu ngươi không chịu nói ra phương pháp mở phong ấn, ta nhất định khiến ngươi phải chết vì thương tâm, ta sẽ giết tất cả người bên cạnh ngươi. Ngươi có tin ta sẽ làm vậy hay không?”
Vô Ưu đạm đạm hỏi, như thể việc nàng đang hỏi là một việc rất bình thường.
Muốn thần khí, muốn giết người, ngươi đang muốn thương tổn hắn sao?
“Tuy rằng ta có thể đọc tâm tư của ngươi khác, nhưng ta đọc không được tâm tư vu nữ đại nhân. Tuy nói như thế, nhưng tâm tư của nam nhân đó ta lại rất minh bạch. Hắn là chân tâm yêu thương vu nữ đại nhân ngươi. Cho nên để ta ở bên cạnh hắn, ngươi nghĩ xem sẽ có chuyện gì xảy ra đây?”
Vô Ưu nhìn Tịch Tinh, nhãn tình của Tịch Tinh thập phần bình tĩnh.
Tĩnh như nước lặng, ngăn cách tư tưởng.
“Vô Xá thì sao?” Tịch Tinh viết ở trên chăn.
Vô Ưu ôn ôn thở dài: “Hài tử không phải đệ đệ ta, là ta từ dưới chân núi nhặt được, lúc ấy thấy hắn có tiên cốt tư chất mới nhận nuôi, chỉ là hiện tại hắn càng lớn tư chất càng theo đó mà biến mất, cho dù có chết cũng không giá trị gì, Tịch Tinh đại nhân không nên vì chút chuyện nhỏ này lo lắng. Ngươi vẫn là nên dành tâm tư để suy nghĩ cách mở ra thần ấn đi.”
Ba ngày, chỉ có ba ngày?
Một giấc chiêm bao tỉnh lại, thường không biết rõ người ở chỗ nào.
Chẳng lẽ chung quy giống như một ngàn năm trước, không thể bảo vệ bản thân đã đành, lại còn không thể bảo vệ hắn?
Tranh đấu mà cả tính mệnh, rốt cuộc bản thân tranh được gì?
Tịch Tinh là người thông minh, cho dù không còn năng lực, nhưng trí tuệ của nàng vẫn là trí tuệ của ngàn năm trước.
Trốn tránh không được cũng không thể thuận theo nàng ta.
“Ta đồng ý với ngươi, ba ngày.” Nàng viết.
Vô Ưu cười, hết sức hài lòng.”Vu nữ đại nhân, mấy ngày nay không nên quá sức đi lại, chú ý thân thể.”
Nàng đứng dậy, mở cửa đi ra.
Tịch Tinh dương môi, giận quá hóa cười.
Kẻ giết người, ngược lại bị người giết a!
Hắn không thể có việc gì, cho dù phải chết nàng cũng không cho Vô Ưu mở thần ấn.
Chỉ là sao mới tốt đây?
Ba ngày, chỉ ba ngày mà nàng có cảm giác thế giới đang sắp tận thế? Hay là cứ coi đây là nhân quả nghiệt duyên?
Kiếp nạn này xem ra nàng khó có thể vượt qua.
Nhãn tình một trận mơ hồ, cảnh vật trước mắt bỗng nhiên nhòe đi.
Nàng sắp mù sao? Tiếng nói đã không còn, bây giờ ngay cả đôi mắt này cũng muốn cướp đi sao?
Nàng không muốn mù, nàng muốn nhìn thấy hắn, nàng và hắn đã quá xa nhau rồi, không thể cứ để xa xôi hơn nữa, nàng không muốn ….
Trong nháy mắt, nàng như vừa được trở lại hàn đàm lộng gió.
Một khoảng thời gian đã cách đây từ rất lâu.
Tuy rằng thương tâm, nhưng kỳ hạn ba ngày so với thương tâm càng thêm hiện thực.
Nàng muốn nghĩ ra phương pháp ngay lập tức, tuy rằng điều này là sai, nhưng ít nhất cái sai này có thể bảo vệ hắn được an toàn.
Hiện giờ, nàng chẳng còn gì nữa.
Ngay cả hy vọng cũng nhỏ bé nhường vậy. Vạn nhất hắn biết rõ nguyên do trong đó, một người cao ngạo như hắn sẽ đau đớn thế nào đây?
Chung quy vô pháp, để mọi thứ như con gió cuốn đi.