Tịch Tinh vén tay áo, bên trong là một chú văn dữ tợn.
Thấy chú văn đó, Vọng Đô cùng Vô Xá không hẹn mà cùng hít ngụm khí lạnh. Ánh mắt của Vọng Nguyệt, đột nhiên vì kinh ngạc mà tàn nhẫn hẳn lên.
Hắn cũng minh bạch.
Trong nháy mắt đó.
Vốn còn có hoài nghi, nhưng hắn không nguyện tin đó là sự thật, nhưng sự thật thì sao, hung thủ chính thị là nàng.
Cơ thể Vô Ưu trong vòng một đêm đã xuất hiện chú văn này. Vấn đề nằm ở đâu?
Chén chén trà đó ————!! Nguyên lai —– là chén trà đó!!
“Vì cái gì? Ngươi cho ta biết, vì cái gì??.”
Thần sắc hắn chưa từng táng đởm kinh hồn như thế tuy rằng ngữ khí vẫn bình tĩnh.
Nàng tựa hồ không có ý định giải thích tiếp.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, hảo, rất hảo!
Hắn tung một chưởng cực đại khó mà phòng bị, một chưởng đánh thẳng vào ngực nàng.
Nàng bắt đầu cảm thấy mềm nhũn, sau đó miệng phun máu tươi, cảm thấy tâm mạch đã bị đánh nát.
Người bên cạnh vốn muốn ngăn cản, nhưng thủy chung vẫn là không kịp.
“Tịch Tinh!!”
Có hai người đồng thời lên tiếng, một chíh là nam nhân kia, hai chính là Vọng Đô.
Nàng cũng chưa chết. Nàng biết rõ, lúc này hắn sẽ không giết nàng.
Bởi vì trong lòng hắn có Vô Ưu.
“Dẫn bọn chúng về. Chữa thương cho nàng ta.” Đồng tử của Vọng Nguyệt đột nhiên âm u: “Ta lưu tay, lần này ta có nhiều chuyện muốn hỏi.”
“Ngươi quả nhiên là đồ đần độn. Vì cái gì lại nói ra?” Nam nhân u u hỏi, nhẹ nhàng nâng đầu nàng lên, giúp nàng độ khí.
Độc nhập lục thể, nếu không kịp mang nàng trở về hàn đàm sợ rằng Đại La thần tiên cũng khó cứu.
Nàng lắc đầu.
Không phải hắn sai.
Hắn chỉ là …. cái gì cũng không biết rõ mà thôi ….
“Tịch Tinh, ta tìm nàng là bởi vì ta đã tìm ra biện pháp tu bổ phong ấn, còn nữa, ba hồn bảy phách của Lô Trạm khi lưu đày địa ngục đã bị lạc đường, hiện tại khắp tam giới không ai tìm ra tung tích của hắn. Ta nghĩ sắp tới có khả năng hắn sẽ lại xuất hiện, cho nên ta muốn ở bên cạnh ngươi bảo hộ ngươi.”
Nam nhân nhẹ nhàng ở bên tai nàng nói.
Nàng cười. Tuy rằng đã không có khí lực, nhưng vẫn khoa tay múa chân trên không trung: “Tư Không, ngươi vẫn là thích hợp làm cây sáo hơn. Chỉ bằng ngươi, như thế nào đánh thắng được hắn?”
Lặng lẽ ngàn năm, bên cạnh nàng chỉ có hắn ….
Hắn từng là nhạc cụ trong tay nàng, là phần thưởng kh nàng chiến thắng kỳ cuộc cùng Thái Thượng lão quân, đem hắn ôm vào ngực, cẩn thận đem về.
Từ nay hàn đàm bích ảnh vang tiếng sáo.
Ngày đó, nàng đem hắn ném vào trong nước, sau đó, hắn lặng lẽ lưu tại hàn đàm, cô độc nằm trước mộ nàng, hấp thụ linh khí mà có được nhân hình, thăng tiên đạo.
Nhưng nàng một mình đơn độc cõi nhân gian, hỏi hắn làm thế nào có thể an tâm? Bất quá trải qua ngàn năm, nhìn nàng thành cái dạng này, làm sao tim hắn có thể không đau?
Bao nhiêu tháng năm gắn bó, hắn thấy được trong nhãn tình của nàng, nàng vẫn một lòng hướng về giao long trong bích thủy hàn đàm năm xưa, nếu không, hắn việc gì để nàng chịu khổ, không mang nàng xa chạy cao bay?
Là duyên, là nghiệt duyên.
Tư Không vô nại mà mỉm cười.