Nàng cho rằng hắn đang muốn phát tác.
Trên thực tế nàng bây giờ đã bị độc nhập ngũ mạch.
Nếu như không có Tư Không dùng tiên khí kéo dài thời gian cho thân thể này, nàng làm sao có thể đứng ở trước mặt hắn?
Nàng lẳng lặng đứng ở trước giường Vô Ưu, hắn liền đứng bên cạnh nàng.
Trong tay hắn cầm nội đan của nàng.
Một thứ thoạt nhìn vô dụng – nội đan màu đen.
“Hiện tại không có thời gian giải thích nhiều với ngươi. Nói ra phương pháp giải chú, tuy rằng ngươi không quý trọng sinh mệnh của mình, nhưng trước khi Vô Ưu chết, ta sẽ giết chết nam nhân trong địa lao.” Hắn nói.
Sắc mặt nàng đã trắng bệch đến kinh nhân. Sắc mặt thảm hại như thế, nhưng từ biểu cảm của nàng có thể thấy, nàng không hối hận.
Vô Ưu đau đớn, nằm trên giường mở to mắt, nhìn thấy Tịch Tinh, cũng cười đến phát lạnh: “Tịch Tinh a Tịch Tinh! Ngươi quả nhiên là ác độc đáng sợ. Thiên tính vạn tính, cũng không ngờ ngươi thế nhưng lại tìm một cái phương pháp như vậy! Là ta sơ suất, coi khinh ngươi.”
Vọng Nguyệt chỉ cho rằng Vô Ưu đang choáng váng nên nói năng bất minh mà thôi. Hắn cầm lấy tay Vô Ưu: “Ta sẽ không để nàng chết.”
Đồng tử Vô Ưu mang theo tiếu ý kỳ dị, đưa mắt nhìn Tịch Tinh đang đứng an tĩnh một bên.
Không để Vô Ưu chết? Tịch Tinh ảm đạm nghĩ, như vậy nghĩa là muốn mình chết.
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt ngưng tụ, nội đan ở trong tay hắn phát tím, thân thể Tịch Tinh đột nhiên nặng nề ngã xuống.
Ngạt thở!
“Không để ngươi chết, ta có trăm ngàn phương pháp nhượng ngươi sống không bằng chết.” Dung mạo mỹ lệ đó đối diện, đối nàng nói ra những lời tàn khốc đó.
Nàng không thấy đau a!! Thân thể nàng vốn đã hủ bại từ lâu, một thân thể hủ bại đâu còn biết cái gọi là đau? Không, nàng lại rất đau, không vì gì khác, là vì ánh mắt hắn. Vì sao? Vì sao hắn có thể dùng ánh mắt cay độc này nhìn nàng …. giống như một kẻ ngoại nhân, thế nào có thể!! Thế nào có thể!!? Rõ ràng đã ở bên nhau suốt một nghìn năm, vì cái gì hắn không thể nhận ra nàng!?
Nàng hận hắn! Nàng hận hắn!!
Trên thực tế, kẻ nàng hận là chính mình, hận chính mình vô dụng, hận mình tự đày đọa bản thân, hận mình nhát gan!
Lo lắng hắn biết rõ hết thảy, biết rõ Tịch Tinh của bây giờ chỉ là một yêu quái, chỉ là một khối thịt sắp chết, lo lắng hắn phát hiện ra nữ tử của bích thủy hàn đàm hôm nay đã trở thành cái dạng này. Lo lắng cái gì? Lo lắng hắn thất vọng, lo lắng hắn hối hắn, lo lắng hắn sẽ không yêu mình nữa!
Phải nhịn một chút, cố gắng nhịn một chút a …. Đừng nhìn vào mắt hắn nữa, nếu không nàng sẽ chết mất, nàng sẽ chịu không nổi, nhưng trong khoảnh khắc nhìn vào mắt Vô Ưu, nàng phát hiện, Vô Ưu đã phát giác hết thảy.
“Vọng Nguyệt, ta rất thống khổ …. Tịch Tinh, cầu ngươi nói ra phương pháp giải chú ….” Vô Ưu thét lên: “Vì cái gì phải hại ta ….. vì cái gì!”
Tịch Tinh quỳ rạp trên mặt đất, cảm thấy một dự cảm phi thường vi diệu.
Đột nhiên trong lòng cả kinh, dĩ nhiên là độc tố của Vũ Dạ thảo đang muốn phát tác.
“Cho ta thời gian.” Nàng trên mặt đất viết ngoáy.
“Cho ngươi thời gian, vậy ngươi có cho Vô Ưu thời gian không? Nếu như ngươi không giải chú, chỉ còn một cách, đó là dùng nội đan kiếp trước Vô Ưu giúp nàng kéo dài thời gian, ngoài ra không còn cách khác.”
Hắn hỏi nàng.
Ánh mắt chợt giao hội giữa không trung.
Hắn nói không lớn, nhưng từng chữ từng chữ lại mạnh mẽ đánh thẳng vào tâm nàng.
Hắn nhìn thấy một ánh mắt mà hắn chưa từng thấy qua nơi nàng.
Lo lắng, đau đớn.
Đau như thế, bi thiết như thế, rét lạnh như thế, ….