“Về quá khứ của ta, bây giờ có truy cứu cũng thật sự không có ý nghĩa.” Sa Linh ôn nhã mà thong thả nói: “Chỉ là Vọng Nguyệt công tử, chuyện cho tới bây giờ, cho dù ta tự phạt mà chết, cũng chẳng thấm vào đâu. Thân thể này của Tịch Tinh vốn là do huyết liên tử thành hình, nếu muốn hỏi huyết liên tử làm thế nào tồn tại trên thế gian, không để dơ bẩn của nhân gian trọc thế làm khô héo huyết liên tử chỉ có một phương pháp, nhưng phương pháp này thật sự hung hiểm, không biết rõ công tử ngươi có nguyện ý hay không thử một lần.”
“Ngàn năm như vậy, ngươi đến tột cùng vẫn là không có chút thay đổi, lòng dạ vẫn hàn băng như vậy.” Viêm Tử Huy cười lạnh: “Cái phương pháp đó nếu như không thành, cả Hoàng Minh Nguyệt lẫn Tịch Tinh một người cũng sống không được. Ngươi cũng nhẫn tâm nói.”
Nữ tử này rõ ràng là bị Viêm Tử Huy nói trúng điểm chí mạng, trong lòng cực kỳ đau đớn, dĩ nhiên là một câu cũng không phản bác, nhưng chỉ là nghe thấy có một chút hi vọng, Vọng Nguyệt còn chưa chờ Tịch Tinh nói chuyện liền nói: “Không có cách khác, cũng đành phải chịu hung hiểm một lần. Vốn chính là định ngày mai sẽ thỉnh giáo cô nương, không nghĩ đến sẽ gặp được trước một ngày. Cố sự trước kia nay đã hôi phi yên diệt, hiện nay việc sống còn của Tịch Tinh mới là trọng yếu.”
Sa Linh gật đầu, Tịch Tinh cũng đột nhiên nghĩ đến điều gì, cả kinh nói: “Ta biết rõ các ngươi nghĩ đến phương pháp nào, nhưng là ta không muốn!”
Việc hung hiểm như vậy, nàng tình nguyện tự hủy, cũng không nguyện ý để hắn ….
“Phải hay không ngươi một chút cũng không lĩnh hội được tâm ý của ta?” Một cánh tay ôn ôn đạm đạm giữ chặt Tịch Tinh, Tịch Tinh quay đầu, nhìn thấy đôi mắt sâu không thấy đáy của Vọng Nguyệt: “Ta đã nói, Tịch Tinh, ta làm việc này là vì ta, không phải vì ngươi.”
Tịch Tinh trong lòng cả kinh, nhìn thấy ánh mắt hắn, hơi hiểu ra điều gì, lại ngay sau đó, ngón tay hắn khẽ động, nhanh chóng điểm lên ấn đường của nàng, ánh mắt nàng phút chốc mơ hồ, vài giây liền nhắm lại, thân thể mềm mại ngã vào lồng ngực hắn. Hắn đưa tay, vững vàng tiếp được nàng.
Viêm Tử Huy hừ lạnh một tiếng, trong đầu suy tư thiên ti vạn lũ. Nam nhân này, thủy chung vẫn là rất yêu Tịch Tinh.
Vọng Nguyệt ngẩng đầu, thấy hai vị khách không mời mà đến, nói: “Có phương pháp gì, Sa Linh cô nương cũng tốt, vị cô nương này cũng tốt, thỉnh hai vị cứ nói ra. Nếu là vẹn toàn đôi bên, Tịch Tinh sẽ không tự trách mà chấp nhận.”
Viêm Tử Huy nghe xong, đắn đo suy nghĩ một lúc, kỳ thật năng lực của Hoàng Minh Nguyệt cũng không kém hơn nàng. Ngày đó nàng có thể đả thương hắn phần lớn là dựa vào sức mạnh của kết giới trên Bất Chu sơn, nếu thực sự đánh nhau, chưa hẳn nàng đã là đối thủ của nam nhân này, chỉ là hắn bây giờ thủy chung vẫn chưa thu hồi lại nội đan, chẳng lẽ bởi vì Tịch Tinh? Thật sự là lo lắng chu đáo. Nàng tự nhiên sẽ không nói, chỉ còn chờ Sa Linh mở miệng.
Sa Linh tiếp tục đứng dưới tàng cây phía xa xa, nói: “Nếu như công tử nguyện ý cắt xá nội đan cũng có thể cứu được tánh mạng Tịch Tinh. Chỉ là trên nội đan của công tử đã lây dính nhân gian huyết khí, tự nhiên đã bị vẩn đục. Mang trong người nội đan như vậy, chỉ e lại là một khởi đầu vạn kiếp bất phục cho Tịch Tinh. Có một cách có thể rửa sạch nội đan cho công tử, chỉ là phương pháp này nếu như thất bại tất nhiên không sống được, Tịch Tinh chết thì cũng không chết, chuyện về sau dĩ nhiên phải trông vào Tử Huy.”
“Hoàng Minh Nguyệt đã chết, cứu Tịch Tinh còn có ý nghĩa gì? Ta tất nhiên sẽ mang nội đan trở về phục mệnh.” Viêm Tử Huy nói. Kỳ thật Vọng Nguyệt làm sao không nhìn thấu này, nữ tử này nhìn có vẻ độc ác, kỳ thật rất mềm lòng. Nói năng như vậy, hành sự như vậy, thật ra chỉ là tính cách của nàng mà thôi.
“Cô nương cứ nói, ta tất nhiên dốc toàn lực.” Hắn đạm đạm nói, đưa mắt nhìn người đang bất an say ngủ trong lòng.
Tình cảnh bây giờ, có cảm thấy bất an cũng là tất yếu.
“Thiên Xà đảo ở phía đông Thiên sơn Đông Hải, trên bờ có một cái đài cao, công tử đem nội đan của mình lấy ra đặt ở trên đài cao, chỉ cần có thể theo đảo đông hướng về đảo tây, nội đan của công tử tự nhiên sẽ được thanh tẩy sạch sẽ trên đài cao đảo tây. Chỉ là trên đảo này chứa tất cả oán hận của các hắc ám sinh linh trên thế gian, công tử không thể dùng kiếm, không thể dùng lực, chỉ có thể dụng tâm đi, mặc cho chúng nó dây dưa tấn công mà không thể hoàn thủ, nếu như trong vòng ba ngày không thể thoát, công tử sẽ bị giam hãm giữa lục đạo, ngũ tạng lục phổi đều bị xé thành mảnh nhỏ, linh hồn vạn kiếp bất phục. Nếu có thể thoát ra, nội đan của công tử có thể tẩy sạch, có thể cứu được tánh mạng Tịch Tinh, Tử Huy cũng có thể trở về phục mệnh, chỉ là công tử sau này không được tạo sát nghiệt, chỉ có thể sống như một người bình thường.”
Sa Linh chậm rãi nói.
Vọng Nguyệt trong mắt cũng không có một tia sợ hãi, chỉ ôn hòa ngắm nhìn người con gái đang ngủ say trong lồng ngực.
Nguyên lai là phương pháp này.
Hắn lại ra sao không biết Thiên Xà đảo? Từ xưa đến nay, yêu ma nếu muốn tìm được tiên đạo, Thiên Xà đảo chính là nơi tối cao để tu hành, có biết bao sinh linh luân hãm trên đảo? Một cái địa ngục tử kiếp, Tịch Tinh làm sao để hắn đi?
Chỉ là, không thể không đi.
Viêm Tử Huy bất động thanh sắc nhìn hắn, chậm rãi, hắn nói: “Ta đi chuyến này, Tịch Tinh tỉnh lại nhất định sẽ lo lắng. Trong khoảng thời gian, đành phải nhờ các người chiếu cố nàng.”
Biết hắn đã quyết định, Viêm Tử Huy vung tay, đem một cái cái lọ đặt vào tay hắn: “Tuy rằng ta không nguyện thở chung một bầu không khí với nữ nhân bên kia, nhưng vì Tịch Tinh, ta không lời nào để nói. Đây là Bồng Lai thảo, không phải thuốc chữa thương, nhưng chỉ cần ngươi còn hơi thở cuối cùng thoát ra Thiên Xà đảo, ăn nó vào ngươi liền có thể còn mạng trở về.”
Vọng Nguyệt cầm lấy chiếc lọ, cười nhạt.
“Đa tạ hảo ý của cô nương. Vừa nãy đã đắc tội.”
Viêm Tử Huy giữ lấy Tịch Tinh đang ngủ say, hắn cũng không chần chờ lấy một khắc, hóa thành một đạo lam khí mà đi.
Trong trời đêm, chỉ riêng Sa Linh u uẩn thở dài.