Hạ An Nhiên cùng với vài tên vệ sĩ đi tới một chiếc xe sang trọng.
Mặc dù Lăng đại thiếu gia bây giờ là một kẻ phế vật, nhưng lễ nghĩa của nhà họ Lăng cũng không thể thiếu.
Hạ An Nhiên vừa định lên xe thì đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi tên cô.
“An Nhiên! Chờ đã!”
Hạ An Nhiên quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông trung niên tốc độ chạy tới.
Đây chính là cha cô Hạ Đức Hải.
Hạ Đức Hải đến gần Hạ An Nhiên, bất an dặn dò: “Con mới từ nông thôn trở về.
Đối với mấy phép tắc của nhà giàu còn chưa hiểu biết nhiều.
Khi đến nhà họ Lăng, con bớt nói chuyện một chút.”
Hạ An Nhiên căng thẳng, bên trong giọng nói nhẹ nhàng đầy sợ hãi và run rẩy.
“Ba, con sợ quá! Con có thể không đi xung hỉ được không?”.
||||| Truyện đề cử: Thói Ở Sạch Cấm Dục Bác Sĩ |||||
Hạ Đức Hải nặng nề thở dài một tiếng: “An Nhiên, tất cả đều là lỗi của ba! Ba không thể bảo vệ con nên chỉ có thể để con đến nhà họ Lăng xung hỉ!”
Ngay lập tức, ông ta thề thốt cam đoan: “Con yên tâm đi, đợi đến lúc công ty vượt qua nguy cơ, ba nhất định sẽ tìm cách giải cứu con ra khỏi nhà họ Lăng.”
Hạ An Nhiên kích động kéo mạng che mặt lên: “Thật không?”
Hạ Đức Hải nhìn thấy khuôn mặt của Hạ An Nhiên trước mặt, hô hấp ngưng trệ.
Sau khi lấy lại tinh thần, ông ta lập tức nói: “Ba là ba của con, làm sao có thể lừa con chứ? Mà con cũng đừng sợ, Lăng đại thiếu gia bây giờ là một kẻ thực vật, còn có thể làm gì con?”
Hai tay Hạ An Nhiên bất an nắm lấy váy cưới, rơi nước mắt nghẹn ngào.
“Vừa rồi con nghe mọi người nói, Lăng đại thiếu gia bị huỷ khuôn mặt sau tai nạn, bây giờ trông anh ta rất gớm ghiếc, cực kỳ đáng sợ.”
Hai mắt của Hạ Đức Hải vô hồn, lập tức đổi chủ đề: “Nhà họ Lăng là hào môn giàu có bậc nhất thành phố Lô Hải, ai lại không muốn gả qua đó? Bọn họ đều là ghen tị với con!”
Vừa nói, ánh mắt của ông ta rơi vào khuôn mặt cực kỳ xấu xí của Hạ An Nhiên, ông ta vội vàng thúc giục: “Mau đeo mạng che mặt lại đi!”
Hạ An Nhiên uất ức nhìn ba mình, đeo mạng che mặt lần nữa.
Hạ Đức Hải đỡ Hạ An Nhiên bước lên xe: “Con về Lăng gia trước, đợi sau này ba đến tìm con!”
Nói xong, Hạ Đức Hải lập tức để tài xế lái xe rời đi.
Xe chậm rãi khởi động, rời khỏi trung tâm triển lãm.
Hạ An Nhiên nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt còn chưa khô trên gò má, nhẹ giọng nói: “Ba nhất định sẽ cứu con sao?”
…!
Người tài xế lái xe tiến vào dinh thự của nhà họ Lăng.
Quanh co một vòng, sau đó dừng lại trước một tòa nhà nhỏ theo phong cách dân quốc.
Sau khi xuống xe, đã nhìn thấy một đám người đang đợi cô ở trước cổng của tòa nhà nhỏ kia.
Đứng đầu là một người phụ nữ, là người thân tín bên cạnh cụ bà nhà họ Lăng.
Hạ An Nhiên được người phụ nữ này tận tình dẫn đến căn phòng ở phía đông trên tầng ba của tòa nhà nhỏ.
Vừa bước vào phòng, chưa kịp quan sát hoàn cảnh nơi đây, liền phát hiện bên ngoài cửa đã bị ai đó đóng chặt.
Một giọng nói bất mãn của người đàn ông vang lên từ ngoài cửa: “Bà đang làm gì vậy!”
Sau đó người phụ nữ kia lạnh lùng trả lời: “Hôm nay là đêm tân hôn của đại thiếu gia.
Cụ bà để cho tôi trông coi, cũng còn để cho tôi nhắc nhở cậu một câu, cô ấy đến đây là để xung hỉ, sau này nhất định phải ở trong phòng của đại thiếu gia.”
Trái tim của Hạ An Nhiên như vỡ òa khi nghe thấy những lời này.
Đây là muốn bắt ép cô ở cùng một chỗ với tên thực vật này sao?
Hạ An Nhiên cố hết sức không để ý tới động tĩnh bên ngoài, tầm mắt rơi vào cửa sổ bên trên giường lớn.
Có một người đàn ông đang nằm trên giường.
Người này hẳn là người chồng không rõ sống chết của cô!
Hạ An Nhiên đứng ở cửa, nhìn cũng không quá rõ ràng.
Bỗng nhiên chỉ chốc lát sau, cô vừa kéo mạng che mặt xuống, vừa đi về phía bên giường.
Khi còn cách giường ba bước, cô liền nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông nằm trên giường kia.
Hạ An Nhiên đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng giờ phút này vẫn choáng váng tại chỗ.
Chẳng phải nói, đại thiếu gia của Lăng gia sau vụ tai nạn hoàn toàn thay đổi, giống như những linh hồn quỷ dữ bò ra từ địa ngục sao?
Nhưng người đàn ông này là ai mà đẹp đến mức khiến người ta không dám hô hấp vậy?.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!