Tuyết Vũ đã bắt đầu đi làm lại. Không phải công ty cô đã làm trước đây mà là một công ty nhỏ khác. Cô không muốn danh hiệu “phu nhân Tập đoàn Đồng Gia” khiến người khác không thoải mái. Quả nhiên ở công ty mới này không ai biết đến cô. Với tấm bằng đại học Oxford cô nhanh chóng được làm việc với một vị trí quan trọng. Tuyết Vũ không muốn suốt ngày ăn bám Thiên Đức, cuộc sống bên ngoài khiến cô tự tin hơn khi ở trước mặt anh. Ít ra cô cũng cho anh biết cô không phải người vô dụng. Bố cô đã trở về quê dưỡng bệnh, ông nói không khí ồn ào ở thành phố khiến ông nhức đầu. Dù không muốn xa ông nhưng Tuyết Vũ cũng đành chấp nhận. Không có ông ,cô dường như nhàn rỗi hơn, sự nhàn nhã đó khiến cô thấy ngứa ngáy chân tay nên cô càng muốn đi làm. Mọi việc diễn ra khá thuận lợi. Công việc marketing này cô đã được đào tạo bài bản và trải nghiệm hơn năm năm trời. Tuy hơi vất vả nhưng khá thú vị. Chỉ có điều Thiên Đức thường xuyên cằn nhằn sao cô về muộn đến thế. Thật hết chịu nổi. Có lúc anh gần 10h đêm mới về mà cô có nói gì đâu trong khi cô chỉ về trễ có nửa tiếng. Càng ở gần anh cô càng nhận ra anh có nhiều điểm xấu rất đáng yêu.
Cô có thêm nhiều người bạn mới đặc biệt là Hiểu Khiết – cô nàng vui vẻ nhất phòng. Tuyết Vũ nhận thấy cô và Hiểu Khiết có nhiều sở thích chung cực thú vị. Có thêm một người bạn còn tốt hơn là ngồi chờ cái tên Thiên Đức xấu xa đó. Nói vậy thôi nhưng suốt ngày cô vẫn luôn đợi điện thoại của anh. Chẳng hiểu bữa nay có việc gì mà anh lại chẳng thèm nhắn tin cho cô khiến cô cứ ôm cái điện thoại mà than trời. Hiểu Khiết nhìn thấy lại trêu cô:
– Sao bồ cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cái điện thoại vậy? Chờ tin nhắn của chồng à?
Tuyết Vũ đã nói cho Hiểu Khiết biết việc cô đã kết hôn nhưng không nhắc tới Thiên Đức nếu không cô nàng này sẽ kéo cô đến mấy nơi gọi là bắt cặp hẹn hò thì chết.
Không chờ cô phân trần, Hiểu Khiết đã lái sang chuyện khác.
– Này bồ đọc cái này chưa?
Đúng là Hiểu Khiết, cô chuyển chủ đề nhanh thật không kịp nhận ra vẻ mặt hơi đỏ lên của Tuyết Vũ.
Hiểu Khiết đưa cho cô một tờ báo. Gì vậy nhỉ? Tuyết Vũ không tin nỗi vào mắt mình. Người trong hình là Thiên Đức và Bạch Băng . Hai người ngồi cạnh nhau có vẻ thân thiết, Bạch Băng lại còn đang nghiêng đầu qua phía Thiên Đức nữa chứ. Thật quá mà. Hiểu Khiết chen vào lại càng khiến cô muốn nổi khùng hơn:
– Nghe nói chủ tịch Đồng này vừa kết hôn có mấy tháng. Đúng là chẳng ra làm sao cả! Dù anh ta tài giỏi đến đâu cũng không nên lăng nhăng đến nỗi bị người ta chụp hình được chứ. Vậy mới nói những người như chúng ta chỉ nên lấy người giống mình không nên mơ tưởng xa vời, phải không Tuyết Vũ? Không hiểu vợ anh ta nghĩ sao khi thấy bài báo này nhỉ?
Mặc cho Hiểu Khiết liếng thoắng một hồi, Tuyết Vũ chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Cô còn đang nghĩ đến bài báo kia. Trong lòng chợt cảm thấy bứt rứt khó chịu. Bao nhiêu câu hỏi vây kín tâm trí cô lúc này. Mấy hôm nay Thiên Đức toàn về trễ. Anh nói có một vụ là ăn gì đó rất quan trọng vậy đây là việc anh nói tới đấy hả? Tên Đồng Thiên Đức chết tiệt. Cô bấm điện thoại gọi cho anh. Lại còn không nghe máy nữa hả? Anh đúng là chẳng sợ gì mà. Đã vậy cô cũng kh ông cần sợ anh luôn. Cuối giờ làm, cô rủ mấy người trong phòng đi hát karaoke. Đến Hiểu Khiết cũng phải giật mình, cô sờ tay lên trán Tuyết Vũ:
– Bồ có bị sốt không vậy? Mấy bữa trước có nói thế nào cũng không thèm đi chơi với tụi này, sao bây giờ nổi hứng lên thế?
Tuyết Vũ vuốt vuốt lại mái tóc:
– Có gì đâu! Lâu lâu nổi loạn chút ấy mà. Chúng ta đi thôi!
Đúng là lâu rồi Tuyết Vũ không tham gia vào những trò vui thế này. Cô ngồi hát hết một lượt bài. Hiểu Khiết chỉ biết ngán ngẫm. Chắc chắn cô đang có tâm sự gì rồi. Hiểu Khiết kéo cô ra một quán cà phê gần đó.
– Nói đi, có chuyện gì với bồ sao?
Tuyết Vũ gục mặt xuống bàn, chẳng biết nói sao với Hiểu Khiết lúc này. Thiên Đức vẫn chưa gọi lại cho cô. Bình thường nếu cô về trễ anh sẽ gọi điện ngay lập tức, vậy mà hôm nay anh lại không hề gọi dù là cô đã gọi trước cho anh. Đã vậy cô tắt máy luôn cho anh biết.
– Sao vậy? Nói gì đi chứ?Hiểu Khiết giục. Bồ có coi mình là bạn không vậy?
– Tất nhiên rồi. Nhưng riêng chuyện này mình có thể giữ bí mật được không. Xin bồ đấy!
Thấy ánh mắt tội nghiệp tội nghiệp của Tuyết Vũ, Hiểu Khiết không nỡ gặng hỏi thêm:
– Được rồi nếu bồ thấy như thế thoải mái hơn. Nhưng nếu nghiêm trọng thì phải nói cho người bạn này biết trước đấy nhé! Tiểu Khiết này sẽ bảo vệ Tiểu Vũ bằng mọi giá.
Tuyết Vũ phì cười, quen biết Hiểu Khiết quả thực là một may mắn trong đời cô. Chợt Hiểu Khiết reo lên:
– Luật sư Lâm!
Tuyết Vũ quay lại phía sau. Cô không hoa mắt, là Lâm Phong. Anh cũng hơi bất ngờ. Đi cùng anh là một cô gái nữa trông khá chững chạc.
– Cô Giang chào cô!
– Giới thiệu với anh, đây là bạn em!
– Không cần đâu, bọn tớ biết nhau mà! Tuyết Vũ lên tiếng, cô mỉm cười chào Lâm Phong. Lâu rồi không gặp!
– Ừ! Em vẫn khỏe chứ?
– Vẫn vậy thôi.
Hiểu Khiết đề nghị:
– Hay anh chị cùng ngồi xuống đây đi?
Tuyết Vũ cảm thấy sao cũng được, dù sao chuyện cô và anh cũng đã là quá khứ. Bây giờ gặp rồi nói chuyện với nhau như hai người bạn cũng không tệ. Lâm Phong quay sang hỏi người đi cùng:
– Luật sư Hà, không sao chứ?
– Vâng!
Vậy là bốn tách cà phê trên một chiếc bàn. Tuyết Vũ hỏi Hiểu Khiết:
– Sao bồ biết Lâm Phong vậy?
– À lúc trước bà mình có tranh chấp một vùng đất, nhờ luật sư Lâm nên bà mình đã thắng kiện.
– Vậy sao?
– Bà em nhắc đến anh nhiều lắm đấy! Bà bảo trông anh trên tòa rất oai, bà còn bảo nếu em mà lấy được anh thì cái gì cũng cho em hết.
Hiểu Khiết cười phá lên. Câu nói đùa của cô khiến Lâm Phong đỏ mặt. Tuyết Vũ chỉ biết bật cười với lối nói chuyện hài hước của cô bạn mình. Cuộc trò chuyện còn kéo dài hơn một tiếng nữa đến nỗi bọn bạn ở bên phòng karaoke gọi mà Hiểu Khiết cũng không biết, không liên lạc được với Tuyết Vũ, vậy là họ đành tự trả tiền rồi ra về. Trên đường về nhà. Hiểu Khiết còn dọa cô mai mấy người trong phòng chắc chắn sẽ khiến cô sống dở chết dở. Tuyết Vũ không quan tâm đến điều đó. Cô đang nghĩ tới chuyện khác.