– Ai lại đi mua sắm vào ngày này chứ? Thật xui xẻo.
Hiểu Khiết vừa đi vừa cằn nhằn. Cô đang nghĩ đến lời nguyền thứ sáu ngày 13, Tuyết Vũ cười cười:
– Có phải mình muốn vậy đâu. Mai là valentine mà, hôm qua mới được lãnh lương.
– Thật hết cách với bồ! Chọn nhanh đi cô nương!
Tuyết Vũ cười sung sướng. Cô nhìn thấy một chiếc kẹp cà vạt rất đẹp trong tủ kính. Tưởng tượng nào, có lẽ sẽ rất hợp với Thiên Đức đây. Cô nhìn xuống bảng giá. Trời ơi hơn nửa tháng lương của cô. Phân vân mãi cô cũng cắn răng mua nó. Đang hớn hở cầm hộp quà trên tay đi ra thì cô đã bị Hiểu Khiết châm chọc:
– Người ta nói khi yêu thường tốn kém nhiều thứ quả đúng thật! Kết hôn rồi lại còn thiệt hại hơn nữa. Haiz!
Tuyết Vũ phản bác:
– Cái đó gọi là sự cho đi chứ không phải tốn kém. Mình muốn anh ấy vui khi nhận được món quà này. Đó gọi là sự hy sinh cao cả của tình yêu.
Hiểu Khiết vỗ vỗ lên trán:
– Chóng hết cả mặt. Bồ thôi ngay bài giảng được không? Đúng là lí lẽ của người đang hạnh phúc vì tình yêu.
Tuyết Vũ bật cười:
– Mà mai bồ có dự định gì chưa?
Hiểu Khiết thở dài:
– Với một người cô đơn như mình thì làm gì có kế hoạch cho valentine chứ! Mình đã xin Hồ tổng đi chuyến công tác ngày mai rồi! Giữa khung cảnh thơ mộng ở Đà Lạt biết đâu lại tìm được bạch mã hoàng tử của mình thì sao?
Tuyết Vũ cũng chẳng biết nói gì hơn đành mời Hiểu Khiết một bữa để an ủi cô vậy.
…
Tối 14/12
7h , Tuyết Vũ đã đợi Thiên Đức dưới tòa nhà Đồng Gia. Chắc anh sẽ bất ngờ lắm đây! Tuyết Vũ mân mê hộp quà hình trái tim trên tay như báu vật. Dưới tiết trời của mùa xuân cô chỉ mặc một chiếc áo lên mỏng bên ngoài chiếc váy cách điệu mà chẳng cảm thấy lạnh. Nhìn ra đường từng đôi đang khoác tay nhau đi thật hạnh phúc. Cảm giác thật tuyệt, chút nữa anh và cô cũng sẽ giống như bọn họ, vai kề vai đi bên nhau.
Tuyết Vũ nhìn đồng hồ, sao Thiên Đức vẫn chưa ra nhỉ? Cô ngó nghiêng phía trước cổng nhìn tòa nhà lớn nơi Thiên Đức làm việc. A, đó là xe của anh. Trần Lương đang mở cửa xe, Tuyết Vũ vui mừng chạy tới.
Bất chợt cô đứng sững lại. Thiên Đức đang đi ra cùng ai đó. Là Bạch Băng. Tuyết Vũ dụi mắt, cô không lầm. Hai người họ còn đang trao đổi về vấn đề gì đó rất vui vẻ. Anh không nhìn thấy cô ở bên này. Chiếc xe đi lướt qua chỗ cô, hình như Tuyết Vũ còn thấy nụ cười hiện trên môi Bạch Băng. Bần thần một lúc lâu, cô vỗ vỗ đầu mình để chắc chắn đây không phải là một cơn ác mộng. Không biết cô đã tự trấn an mình biết bao lần bọn họ chỉ là quan hệ làm ăn nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cô hoàn toàn suy sụp. Cô đối với anh rốt cuộc là cái gì? Suốt bấy lâu cô đã quên bọn họ đã từng có thời gian mặn nồng bên nhau, bây giờ tuy anh đã có cô nhưng hai người suốt ngày gặp nhau, không nảy sinh vấn đề mới là lạ. Chỉ có cô ngốc nghếch không nhìn thấy hiện thực trước mắt.
Tuyết Vũ vào quán bar. Tiếng nhạc xập xình trong vũ trường khiến cô đau đầu. Tuyết Vũ vừa uống vừa lằn mằn trong miệng: “Này là Đồng Thiên Đức. Này thì Bạch Băng. Hai người là đồ đểu.Tôi khinh hai người. Lại còn thề thốt này nọ nữa chứ. Tên đểu chết tiệt này. Cái gì mà sau này không có nữa? Anh nghĩ tôi là con ngốc hay sao? Từ nay tôi không thèm quan tâm anh nữa cho anh biết!”
Cứ như vậy Tuyết Vũ uống dần từng ly một cho đến khi say khướt. Chợt chuông điện thoại của cô reo lên, Tuyết Vũ loay hoay mở ví ra tìm. Vừa lục túi xách cô vừa lẩm bẩm: “Gọi gì giờ này nữa không biết?”
Là Thiên Đức, Tuyết Vũ ngây người. Cô nhìn chằm chằm màn hình cái điện thoại đang nhấp nháy.
“À thì ra vẫn nhớ tới tôi đấy hả? Lại định nói anh bận việc không về nhà được sao? Tôi cũng chẳng cần! Này thì đi với Bạch Băng yêu quý của anh đi, đồ tồi ạ!” Tuyết Vũ tắt cuộc điện thoại cuả Thiên Đức. Cô nhấn nút gọi cho Hiểu Khiết.
– Alo! Cô bạn gái của Tiểu Vũ đâu rồi ấy nhỉ?
Ở đầu dây bên kia, Hiểu Khiết hình như đoán được điều gì, giọng cô lo lắng:
– Bồ say à?
– Mình bị đá rồi huhu…
Tuyết Vũ khóc như mưa trong điện thoại. Cũng may là nhạc của vũ trường đã lấn át đi nếu không chắc chắn hôm nay cô là người nổi bật nhất ở đây. Đợi Tuyết Vũ bù lu bù loa một lúc lâu, Hiểu Khiết mới hỏi cô:
– Chồng bồ làm gì mà để bồ leo cây vậy, hắn ngoại tình à?
– Hình như là thế!
– Cái tên khốn này…
Dù ở trong điện thoại nhưng Tuyết Vũ vẫn nghe thấy tiếng Hiểu Khiết đang chửi thề. Nếu bây giờ Thiên Đức và Bạch Băng nghe thấy thì hay biết mấy.
– Bây giờ bồ định ở đó qua đêm à? Nguy hiểm lắm!
– Không, Tiểu Vũ này không sợ trời, không sợ đất, sao lại phải sợ lũ đầu trâu mặt ngựa đó!
Bình thường nếu nghe câu này chắc chắn Hiểu Khiết sẽ hùa theo bạn nhưng tình huống bây giờ khiến cô phải nghĩ theo chiều hướng khác.
-Bồ cứ ở yên đó, mình sẽ gọi cứu trợ đến!
-Không… Không đâu. Mình về luôn đây, ở đây đau đầu quá!
Nói rồi cô cúp máy, chẳng kịp nghe thấy tiếng thét thất thanh của Hiểu Khiết.