Ánh sáng chiếu trực tiếp vào mắt khiến Tuyết Vũ tỉnh dậy. Cô nhìn xung quanh rồi dụi mắt. “Có phải mình đang mơ không? Đây là đâu vậy?” Tuyết Vũ vỗ vỗ cái đầu vẫn còn hơi nhức.
– Em dậy rồi sao?
Tuyết Vũ quay lại, cô ngớ người.
– Anh…
Lâm Phong mỉm cười đôn hậu:
– Hôm qua em uống say, là Hiểu Khiết nhờ anh đến đón em!
Tuyết Vũ thầm trách cái con bạn vô duyên này, ai không nhờ lại đi nhờ Lâm Phong. Chỉ tại cô không nói cho Hiểu Khiết biết được mối quan hệ trước đây giữa hai người nên mới thế. Giờ thì đẹp rồi. Hiểu Khiết ơi là Hiểu Khiết .
Lâm Phong vẫn kiên nhẫn đứng đợi ở cửa:
-Em rửa mặt rồi xuống nhà nhé! Anh nấu bữa sáng xong rồi đấy!
-Dạ!
Tuyết Vũ chỉ còn nước gật đầu. Tình cảnh khốn khổ của cô lại bị Lâm Phong thấy được. Thật xấu hổ!
Bát cháo cà rốt giữa bàn bốc hơi lên nghi ngút. Thơm quá! Tài nấu ăn của Lâm Phong vẫn là giỏi nhất! Anh mỉm cười nhìn cô. Bụng đói từ tối hôm qua không ăn hết chỗ này mới lạ. Vậy mà chưa kịp nuốt trôi miếng đầu tiên, Tuyết Vũ đã gần như bị sặc.
– Dương Tuyết Vũ ! Em ra đây!
Trời ơi là Thiên Đức, sao anh biết cô ở đây? Không được rồi, nếu nhìn thấy bộ dạng cô lúc này anh sẽ giết cô mất. Lâm Phong nhìn Tuyết Vũ lo ngại:
– Anh đi mở cửa!
Tuyết Vũ rối lên. Cô bèn chạy vào trong phòng ngủ. Mặc kệ anh, là anh sai chứ đâu phải cô. Việc gì cô phải sợ.
Dù nghĩ vậy nhưng Tuyết Vũ vẫn thấp thỏm không yên. Cô trùm chăn kín mít.
Lâm Phong vừa mở cửa Thiên Đức đã vội xông vào nhà. Nhìn quanh một lượt, anh quay sang hỏi Lâm Phong:
-Cô ấy đâu?
-Trong phòng ngủ!
“Phòng ngủ?” Lại còn như vậy nữa. Phen này chắc anh phải nhốt cô ở nhà cô mới thôi đi gây chuyện.
Thiên Đức ngán ngẩm nhìn Tuyết Vũ cuộn tròn trong chiếc chăn như một con mèo nhỏ.
-Dậy đi!
-Không!
-Anh bảo em ngồi dậy!
Tuyết Vũ vẫn bướng bỉnh:
– Không em không muốn! Em không về nhà nữa!
Thiên Đức trợn mắt:
– Em vừa nói cái gì?
Tuyết Vũ gào lên:
– Em không muốn về đó nữa! Anh đi mà tìm Bạch Băng ấy! Em ngán anh tận cổ rồi!
Thiên Đức ngạc nhiên:
-Em nói cái gì vậy? Mau theo anh về nhà!Chúng ta nói chuyện!
-Không! Em không thích!
-Vậy à?
Thiên Đức lật tấm chăn ra, anh bế thốc cô trên vai rồi đi ra cửa. Tuyết Vũ quơ tay chân loạn xạ:
– Anh làm cái gì vậy? Mau bỏ em xuống!
Thiên Đức vẫn im lặng đi tiếp. Ra đến cửa, anh nói với Lâm Phong:
– Cảm ơn cậu đã chăm sóc cho cô ấy tối qua nhưng tôi mong nếu chuyện này còn tiếp diễn, xin hãy báo cho tôi!
Lâm Phong chỉ biết im lặng gật đầu. Tuyết Vũ nhìn anh vẻ có lỗi. Cô chắc đã làm phiền anh nhiều lắm. Sau này có dịp cô sẽ mời anh một bữa. Còn bây giờ cô phải nghĩ cách làm sao để thoát khỏi Thiên Đức cái đã.
-Thả em xuống đi! Đồ tồi!
-Lại còn dám gọi anh là đồ tồi nữa đấy?
-Sao không? Anh là đồ tồi thì em bảo là đồ tồi chứ sao nữa! Chẳng lẽ em cứ phải gọi anh là ông hoàng?
-Một đêm không về nhà mà lại dám cả gan như thế đấy! Chút nữa về em chết với anh!
Tuyết Vũ hất hàm:
– Để xem ai sợ ai!
Hai người họ cứ như ở chỗ không người trong khi hàng chục con mắt ở xung quanh nhìn vào. Nếu ai đó quay lại chắc sẽ thành trò cười cho thiên hạ mất.
Ra đến cổng chung cư, Trần Lương đã chờ sẵn phía trước. Thiên Đức đặt cô vào trong xe một cú rõ đau. Anh đẩy cô vào bên trong rồi ngồi xuống bên cạnh. Trần Lương lại lái xe quay về nhà. Suốt đường đi, Tuyết Vũ không thèm nói gì, cứ quay mặt sang phía cửa sổ. Thiên Đức cố gặng hỏi mấy lần có chuyện gì nhưng cô không nói, chỉ ứa nước mắt, cô tức đến nghẹn mất. Thiên Đức càng lo lắng hơn, anh chẳng hiểu mình đã làm sai chuyện gì mà lại khiến cô khóc nhiều đến thế. Vừa dừng xe trước cổng nhà, Tuyết Vũ đã mở cửa xe rồi chạy vào nhà. Cô lên lầu rồi tự nhốt mình trong phòng mặc Thiên Đức nói hết lời. Sau cùng Thiên Đức đành bỏ cuộc, anh lặng lẽ đi về phòng. Tuyết Vũ nằm trên giường khóc thút thít như môt đứa trẻ. Gần 7h, dì Trương dùng khóa dự phòng mở cửa mang vào cho cô bát cháo nóng.
Bà nhẹ nhàng vỗ về cô như một người mẹ, Tuyết Vũ ôm lấy bà òa khóc. Cô kể lại việc mình chờ Thiên Đức thế nào rồi thấy anh và Bạch Băng đi cùng nhau ra sao, nỗi ấm ức của cô khi bị anh phản bội. Dì Trương hiểu ra mọi chuyện, bà nhìn vào mắt cô mỉm cười:
-Cô hiểu nhầm cậu ấy rồi! Tối qua chủ tịch tám giờ đã về tới, bảo tôi và lão Trần chuẩn bị mọi thứ để tạo bất ngờ cho phu nhân, mọi thứ đều sẵn sàng nhưng phu nhân lại không về khiến chủ tịch rất lo lắng, cậu ấy gọi cô nhưng không được.
Tuyết Vũ sững sờ:
-Nhưng còn Bạch Băng?
-Hình như là xe cô ấy bị hỏng thì phải, tôi nghe Trần Lương nói vậy!
Vậy là cô đã hiểu lầm anh thật sao? Tuyết Vũ cúi mặt xuống. Cô không chịu hỏi anh cho kỹ để nghe anh giải thích mà chỉ tự mình suy đoán. Cô sai thật rồi.
Dì Trương dịu dàng nói:
– Thế nào? Phu nhân có định qua chỗ chủ tịch không đây, từ sáng đến giờ cậu ấy cũng không hề ra khỏi phòng.
Tuyết Vũ gật đầu. Cô lau vội nước mắt rồi chạy tới phòng anh. Cửa không khóa, cô đẩy cửa bước vào. Thiên Đức vẫn ngồi bên bàn làm việc, anh không làm gì cả chỉ ngồi bất động trên ghế.
Tuyết Vũ rón rén đứng trước anh. Thiên Đức cũng chẳng buồn nhìn cô. Giọng Tuyết Vũ nhỏ nhẹ:
-Thiên Đức!
-Em về đi! Giọng Thiên Đức lạnh tanh, chắc anh giận lắm.
-Em xin lỗi. Hình như em hiểu nhầm anh rồi!
Thiên Đức vẫn không nhìn cô, chỉ nói:
– Anh bảo em về đi, anh không muốn thấy em nữa!
Tuyết Vũ thực sự lo sợ. Chẳng lẽ Thiên Đức lại không cần cô nữa sao. Cô lắp bắp:
-Em… Vì em thấy anh đi cùng Bạch Băng tối qua. Cô ấy…
-Cô ấy thì sao? Em thật quá trẻ con rồi. Anh chỉ cho cô ta quá giang một đoạn mà thôi! Có cả Trần Lương nữa, em không chịu hỏi một ai mà đã làm ầm lên rồi! Lại còn qua đêm ở nhà bạn trai cũ nữa, em…
Tuyết Vũ khóc nấc lên. Cô thấy sự giận dữ của Thiên Đức. Anh thật sự đang rất giận, cô chợt nghĩ có khi nào anh sẽ không bao giờ tha thứ cho cô không. Cô nói trong nước mắt:
– Vì em không đẹp bằng cô ấy! Không giỏi giang như cô ấy! Tính tình lại trẻ con không dịu dàng như cô ấy! Em lại gặp anh muộn hơn cô ấy, anh yêu cô ấy ba năm nhưng chúng ta chỉ gặp nhau mới sáu tháng. Em… Em sợ mất anh! Em rất sợ !
Thiên Đức ngẩn người, anh không ngờ cô lại mặc cảm đến thế. Thiên Đức đứng dậy, anh đi về phía cô. Nhẹ nhàng ôm cô vào lòng anh nói:
-Có thể cô ấy đẹp hơn em, thông minh hơn em, dịu dàng hơn em, gặp anh trước em nhưng có một điều cô ấy không bằng em, đó là bây giờ và mãi mãi sau này anh chỉ yêu em chứ không bao giờ yêu cô ấy!
-Thật không anh? Tuyết Vũ khẽ hỏi. Thiên Đức gật đầu, anh xoa đầu cô “Ngốc quá!”
Tuyết Vũ mỉm cười, Thiên Đức lau nước mắt cho cô rồi anh đặt một nụ hôn trên trán cô. Cô tin anh! Trên đời này chỉ cần lời anh nói cô sẽ tin, sẽ không khiến anh và cô phải hiểu lầm thêm một lần nào nữa.