Đang đi ra khỏi văn phòng của Lạc Thần, Tuyết Vũ còn chưa hết bàng hoàng thì đã bị một bàn tay kéo lại, cô giật mình. Thiên Đức không nói gì kéo cô đi xuống thang thoát hiểm. Anh dừng lại ở một góc khuất không ai thấy. Đẩy cô vào tường, anh nhìn cô rất lâu. Đôi mắt chứa đầy nỗi niềm không nói nên lời, cô trừng mắt nhìn anh không chút cảm xúc. Như không chịu nổi sự lãnh đạm của cô, anh cúi người xuống, hơi thở nặng nề. Môi anh áp vào bờ môi mềm mại của cô. Không giống với những nụ hôn trước kia lúc hai người hạnh phúc, lần này nụ hôn của anh chứa đựng cả nỗi oán hận và sự chờ đợi mỏi mòn. Cô không hề đẩy anh ra cũng không hề đáp trả, đôi mắt lạnh như gió cuối thu vẫn mở to nhìn anh. Cuối cùng anh cũng buông cô ra. Tuyết Vũ lạnh lùng trừng mắt với anh. Thiên Đức nhìn cô, giọng nói có chút chế giễu:
– Môi em vẫn mềm như vậy. Hai năm qua chắc không có ai đụng vào, tôi rất hài lòng.
Tuyết Vũ căm ghét nhìn anh, anh dựa vào cái gì mà lại làm như thế, sắp đặt mọi thứ để hạ nhục cô. Chẳng lẽ anh vẫn chưa quên được? Chẳng lẽ với anh, Bạch Băng và con của hai người bọn họ vẫn chưa đủ sao?
Tuyết Vũ cố ngăn từ Bạch Băng ra khỏi miệng, cô không muốn nhắc thêm về người phụ nữ đó nữa. Giọng cô khinh miệt:
– Anh hiện giờ là đang muốn làm gì vậy? Tôi không ngờ anh lại dày công sắp đặt kế hoạch này, chẳng lẽ anh lại muốn tôi lần nữa quay trở về làm con rối bên anh sao?
Thiên Đức cười nhạt:
– Thì ra là vậy, em là đang tưởng tôi đang cố kéo em về lại bên tôi? Thật nực cười. Tôi chỉ là muốn nhắc nhở em, lời nói của hai năm trước tôi vẫn giữ trong lòng, tôi là người thù dai, em hãy sớm chuẩn bị đi!
Nói rồi Thiên Đức bỏ đi ngay tức khắc. Tuyết Vũ chỉ còn biết gục đầu vào tường, nước mắt chảy ra lúc nào không hay.
…
Tuyết Vũ ngồi lặng trên taxi, ngay cả câu hỏi của người tài xế, cô cũng phải mất rất lâu mới trả lời được. Cứ tưởng thời gian sẽ làm phai mờ tất cả, nhưng ngay giây phút gặp lại anh, cô biết cô đã nhầm. Thiên Đức trong lòng cô vẫn vẹn nguyên như vậy. Mấy năm trước vì trả thù cho người cha quá cố, anh đến tìm cô. Bây giờ để trả thù cho đứa con của hai người, anh lại đến tìm cô. Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì. Tuyết Vũ nhớ lại mấy câu lúc nãy mà anh nói, trong lòng có chút run rẩy. Cô có dự cảm anh không phải nói suông. Không được, cô không muốn hai người có bất kỳ quan hệ nào nữa. Ngày mai dự phiên họp xong, cô phải lập tức rời khỏi nơi này.
…
Sáng hôm sau, ở khách sạn King đã đầy đủ những gương mặt tiêu biểu trong ngành vật liệu xây dựng. Tuyết Vũ cùng trợ lý Mai cũng mang cặp tài liệu bước tới. Cô đi thẳng lên phòng hội nghị ở tầng năm. Tuy cô đoán được Thiên Đức sẽ làm điều gì đó nhưng cô không bận tâm. Nếu như anh thật sự là vì cô nên mới chọn Vương Quân, cô cũng không hề lo sợ. Ngay từ ban đầu Vương tổng đã ra chỉ thị, chỉ cần cô ký được hợp đồng, mọi việc còn lại đều có người khác giải quyết.
Đang miên man suy nghĩ chợt Tuyết Vũ nghe thấy tiếng hét ở phía trước. Cô vội vã chạy tới, thì ra trợ lý Mai của cô đụng phải một người. Nhìn đống giấy lộn xộn trên sàn, Tuyết Vũ vội xin lỗi thay cho Mai Uyển Nhi rồi cúi người nhặt lấy. Người đàn ông kia quát to:
– Để yên đó!
Tuyết Vũ khựng lại. Cô thực không hiểu loại người này là gì, đã xin lỗi rồi anh ta còn tỏ thái độ như thế. Cô đỡ Uyển Nhi dậy. Nhặt xong tài liệu, người đàn ông kia nheo mắt nhìn hai người bọn cô:
– Các cô là người của công ty nào? Sao lại đụng phải tôi? Có phải muốn thăm dò bảng giá của CK chúng tôi không?
Hóa ra là người của CK. Rõ ràng anh ta vô tình đụng trước, bây giờ lại nói năng hàm hồ. Mai Uyển Nhi định lên tiếng chỉ trích kẻ đang nói nhăng nói cuội kia thì đã bị Tuyết Vũ ngăn lại. Cô mỉm cười lịch sự:
– Xin lỗi nhưng trợ lý của tôi chỉ vô tình đụng phải anh, chuyện đấu giá chẳng có quan hệ gì ở đây.
Anh ta lớn tiếng:
– Còn nói không phải, nếu như hôm nay chúng tôi bị rò rỉ thông tin gì, nhất định sẽ đến tìm hai người tính sổ.
Nói xong anh ta lách qua chỗ hai cô, lúc đi ngang còn cố tình đụng vào người Tuyết Vũ khiến cô loạng choạng suýt ngã. Mai Uyển Nhi ở bên thấy vậy tức giận vô cùng. Tuyết Vũ cười nhạt vội kéo tay cô bước đi. Cả hai không biết, một màn vừa rồi đã bị một người nhìn thấy hết. Không khí trong phòng điều khiển lạnh đi mấy độ.