Tuyết Vũ khựng người, cô vội tránh đi bàn tay anh. Sao lại dịu dàng đến thế chứ? Tuyết Vũ cảm thấy bối rối, trái tim không tự chủ được đang đập loạn lên trong lồng ngực. Không được, cô không thể để mặc anh thích làm gì thì làm thế này. Cô quay lại đối mặt với anh:
– Chủ tịch Đồng, tôi không có thời gian đùa với anh. Cho tôi xuống xe đi!
Thiên Đức nghiêm giọng:
– Chân em như vậy lại còn định đi đâu?
Tuyết Vũ mím môi:
– Cảm ơn anh nhưng ngoài xe anh ra bên ngoài kia còn có rất nhiều taxi!
Thiên Đức thản nhiên:
– Không được! Trên mấy chiếc taxi đó không có anh!
Cái gì? Anh đang nói cái gì vậy? Tuyết Vũ kinh ngạc, cô không nhịn được phát cáu:
– Tôi không có thời gian đùa với anh!
Thiên Đức vẫn im lặng, biết không thể làm được gì, Tuyết Vũ đành quay sang nói với Trần Lương:
– Thư ký Trần anh mau cho tôi xuống, chủ tịch của anh bị điên rồi, anh không biết thế này là bắt giữ trái phép đâu, cảnh sát sẽ đến bắt mấy người đó!
Thiên Đức ở bên cố nhịn cười:
– Em định dọa ai vậy? Anh muốn xem xem cuối cùng ai sẽ đến bắt anh đây!
Tuyết Vũ lườm anh:
– Anh đừng quá đáng! Mau cho tôi xuống xe!
Tuyết Vũ vừa nói hết câu, chiếc xe đột nhiên đi chậm dần rồi dừng lại. Trần Lương thông báo cho hai người phía sau:
– Đến rồi ạ!
Tuyết Vũ vội nhìn ra cửa kính, không thể nào, là biệt thự nhà họ Đồng. Tuyết Vũ sửng sốt, Thiên Đức sao lại đưa cô đến đây?
– Em không định xuống sao?
Tuyết Vũ cau mày:
– Không phải anh bảo sẽ đưa tôi đến sân bay sao?
Thiên Đức mỉm cười:
– Anh chỉ nói là đưa em đi nhưng không nói là đi đâu mà!
Tuyết Vũ nghiến răng:
– Đồ lừa đảo!
Thiên Đức nghe lời cô mắng chẳng những không tức giận mà còn cười vẻ thích thú. Anh vươn hai tay đến bế thốc cô lên. Tuyết Vũ cố giãy dụa, miệng cô hét lớn:
– Bỏ tôi xuống, nhanh lên!
Thiên Đức khẽ nói:
– Em ở yên đi!
Lão Trần, dì Trương và cả Tiểu Cầm, Tiểu Nhi đều đang đứng trước cửa nhà. Nhìn thấy Thiên Đức và Tuyết Vũ, không ai dám nói gì. Tuyết Vũ lặng người, trở về rồi nơi cô từng gắn bó, từng mong muốn có được hạnh phúc với những con người ở đây. Một chút thân thuộc đột nhiên ùa về nhưng tiếc là nó đã không còn thuộc về cô nữa. Nghĩ tới Bạch Băng, cô đột nhiên thấy bất an. Tuyết Vũ níu tay Thiên Đức, như đọc được suy nghĩ của cô,anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng như muốn nói “không sao cả”.
Thiên Đức bế cô đi thẳng lên phòng cô hồi trước. Bồi hồi nhìn lại những thứ quen thuộc, Tuyết Vũ không khỏi xót xa. Mọi thứ cứ như chỉ vừa mới hôm qua, từng thứ từng thứ một không hề thay đổi. Tấm rèm cửa màu vàng mà cô thích nhất vẫn đang nhẹ bay trong gió.