CÔ VỢ CỦA ÔNG TRÙM ÂU MỸ
#Chương_56
#phụtttt… Một ngụm máu phun ra từ miệng cô, một cơn đau nhói ở lòng ngực khiến cô dần mất đi ý thức. Cô ngả người vào lòng anh và cứ thế ngất đi.
Anh bất ngờ nhìn người con gái trong lòng mình. Chiếc áo của cô nhanh chóng chuyển sang thành màu đỏ, đôi mắt anh hiện lên tia máu. Anh quay lại nhìn gái đứng sau cô bằng đôi mắt lạnh lẽo và vô cảm.
– “Bắt cô ta lại”. Anh nói rồi bế cô đứng dậy. Ngay lập tức có 2 người đàn ông đứng ra bắt Tiểu Ngọc lại. Cô ta chỉ nhếch môi cười như không. Có lẽ vì cô ta đã làm được việc cô ta muốn và việc đó chính là giết chết cô-Cố Lạc Y.
– ” Tuấn Thành chuẩn bị xe đến bản doanh 2″. Anh nói rồi cất bước đi ra ngoài.
Tuấn Thành nghe vậy liền đi theo anh kề bên đó là Bảo Lâm. Họ cùng ra xe rồi đến bản doanh 2, nơi trị thương có tất cả thiết bị dụng cụ y tế tiên tiến nhất.
Anh cuối đầu nhìn người con gái đang hôn mê trong lòng mình tìm anh chợt thắt lại. Chỉ vừa tối qua anh và cô vẫn còn ân ái mặn nồng với nhau vậy mà bây giờ cô lại đang hôn mê ở trong vòng tay của mình.
– “Đụng tới người phụ nữ của tôi? Tôi sẽ khiến các người sống không bằng chết”. Anh nói bằng chất giọng lạnh lẽo có lẽ cả Bảo Lâm và Tuấn Thành cũng cảm nhận được luồn sát khí từ lời nói của anh.
Khoảng 20 phút sau:
Chiếc xe Ferrari Roma đã đỗ trước bản doanh 2 của Tần Gia. Anh bước xuống xe và bế cô đi thẳng vào trong phòng cấp cứu. Bảo Lâm thấy vậy liền đi nhanh theo anh chuẩn bị đồ và dụng cụ để phẫu thuật. Anh đặt cô nằm trên chiếc giường lớn màu trắng tinh khiết, anh hôn nhẹ vào trán cô đôi mắt bất giác hiện lên một vẻ lo lắng.
– ” Lão đại tình hình của Lạc Y đang nguy kịch người có thể ra ngoài trước không? Thuộc hạ sẽ cứu cô ấy”. Bảo Lâm nhìn anh nói, anh ta thừa biết rằng anh rất lỡ cho cô nhưng nếu Tần Ngạn Quân cứ ở đây chỉ sợ là anh ta sẽ không thể chú tâm vào việc cứu cô gái kia thôi.
Anh gật đầu rồi đứng dậy đi ra ngoài. Tần Ngạn Quân đương nhiên hiểu rõ lời của Bảo Lâm nói chứ. Nhưng anh phải bình tĩnh vì cô gái kia vẫn đang đợi anh. Người phụ nữ của anh đang làm vào tình trạng nguy kịch anh phải làm chổ dựa cho cô để cô không gục ngã.
Anh ra ngoài ngồi trên chiếc ghế trước phòng cấp cứu đôi mắt của anh hướng về cánh cửa của phòng cấp cứu kia. Vừa lúc này Hạ Khải Phong và Ngụy Tôn cùng đến nơi. Hạ Khải Phong chợt im lặng nhìn anh dáng vẻ này của Tần Ngạn Quân thật sự là lần đầu anh nhìn thấy.
Hạ Khải Phong không hỏi gì chỉ đi lại ngồi cạnh anh bàn tay đặt lên vai anh. Vừa lúc nãy anh ta đến bản doanh chính của Tần Gia liền thấy Ngụy Tôn lái xe ra, anh ta thây vậy liền đi theo Ngụy Tôn mọi chuyện trên đường đi Ngụy Tôn cũng đã cho anh ta biết rồi.
– ” Định mệnh thật khéo trêu ngươi con người. Họ vẫn chưa hạnh phúc được bao lâu sao tạo hóa cứ bày điều ngang trái như thế? Thượng đế ngài hãy bảo vệ cho Lạc Y”. Hạ Khải Phong thầm nghỉ trong đầu. Vốn dĩ giư ác Tần Ngạn Quân và Cố Lạc Y chỉ cách nhau một cánh cửa thôi. Nhưng dường như cánh cửa đó lại chia đôi thế giới của họ.
#Cạch
Cánh cửa phòng cấp cứu vừa mở ra Bảo Lâm mặc áo blouse đi ra nhìn anh cúi đầu một cái.
– ” Lão đại cô ấy bị mất máu khá nhiều hơn nữa trên con dao kia cũng có độc nên khiến cho tình hình cô ấy càng xấu đi. Thuộc hạ đã loại bỏ độc cho cô ấy chỉ sợ còn di chứng về sao hơn nữa cô ấy cần được truyền máu gấp vì cô ấy mất máu khá nhiều và máu cô ấy lại thuộc loại hi hữu trên thế giới, máu cô ấy có hiện tượng không đông có thể là máu lỏng hoặc bạch cầu của cô ấy có vấn đề”. Bảo Lâm nhìn anh nói chính anh ta cũng rất lo lắng cho cô nhưng làm gì được bây giờ?
– ” Quân cậu vào với Lạc Y đi tôi sẽ giúp cậu tìm ra nhóm máu phù hợp với cô ấy”. Hạ Khải Phong nhìn anh kiên quyết nói.
Còn phần anh khi nghe Bảo Lâm nói như vậy thật chất anh rất muốn tức giận, nhưng không được vì cô gái kia đang đợi anh.
– “Phong tìm Chân Ân nếu có thể hoặc tìm người nào có cùng nhóm máu với cô ấy”. Anh cất giọng trầm trầm nói rồi đi vào phòng cấp cứu của cô.
Anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường cô bàn tay theo thói quen nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Người ngoài nếu thấy dáng vẻ hiện giờ của anh ai sẽ tin đây là ông trùm của Âu MỸ đây?
– ” Lạc Y đừng bỏ anh một mình, xin em”.