Nghe anh nói cô đen mặt nâng tay đánh nhẹ vào ngực anh. Anh nhìn cô như vậy thì bật cười ha hả.
– ” Đi ăn sáng thôi”. Anh nói rồi bế xốc cô lên. Cô hơi bất ngờ với hành động của anh nên theo quán tính vòng tay ôm cổ anh để tránh cho bản thân mình bị ngã.
– ” Sao hôm qua anh về khuya quá vậy?”. Đang đi cô chợt cất giọng hỏi anh.
– ” Anh có việc cần xử lí em không cần lo. Ăn sáng xong em kêu Tuấn Thành đưa em đến công ty anh có việc rồi”. Anh nói bằng chất giọng trầm ấm, khiến cô gần như tan chảy bởi lời nói của anh. Gật gật đầu rồi để mặc cho anh bế mình.
Anh đưa cô xuống phòng ăn cùng ăn sáng rồi anh lại cùng Hạ Khải Phong, Minh Khiêm, Tô Hàm, Ngụy Tôn ra ngoài. Cô thấy anh đi cũng vội vàng ăn xong bữa sáng của mình rồi cùng Tuấn Thành đến công ty.
– ——————————————————–
Về phần anh
Đám người của anh đi lên chiếc Lamborghini màu đen, phía sau là 2 chiếc xe của thuộc hạ của anh. Phía trước là một chiếc Cidillac màu đen đang dẫn đường.
– ” Quân cậu có ý định hợp tác với lão già chết tiệt đó?”. Ngồi trên xe Hạ Khải Phong nhìn anh cất giọng lạnh lùng hỏi.
– ” Sao vậy? Cậu hứng thú”. Anh nhếch mép nói. Trên khuôn mặt chỉ còn lại sự lạnh lùng và một dòng khí lạnh bao quanh cả chiếc xe.
– “Vậy hôm nay cậu đi gặp lão ta?”. Nghe anh nói vậy Hạ Khải Phong gật đầu rồi cất giọng hỏi tiếp.
– ” Ít nhất vẫn nên gặp rồi bàn bạc. Có vẻ cậu không thích lão già đó”. Anh vừa nói vừa nỡ nụ cười nửa miệng khiến khuôn mặt có thêm phần quỷ dị.
Hạ Khải Phong khi nghe anh nói vậy liền nhếch môi cười lạnh rồi quay sang hướng khác.
Vốn dĩ anh không muốn đến gặp lão già kia nhưng vì ông ta muốn nhờ anh sản xuất ra lô hàng cho ông ta nên vẫn nên gặp mặt nói chuyện.
– ———————————————————-
Chiếc xe của anh dừng tại một tòa lâu đài hoành tráng. Phía trước cổng có hai hàng vệ sĩ canh cổng. Anh nhìn sơ qua rồi nhếch mép khinh thường bọn họ sau đó xuống xe.
Lúc này một người đàn ông tầm 50 tuổi mặt bộ complet đứng làm động tác chào anh.
– ” Tần Lão Đại, Hạ Lão Đại hoang nghênh hai vị”. Ông ta cất giọng hào hứng nhìn anh và Hạ Khải Phong nói.
– ” Chân Lão Đại khách sáo rồi”. Hạ Khải Phong cất giọng nói lại trên môi còn nở một nụ cười quỷ dị khiến ông ta bất giác rùng mình.
– ” Chân lão đại”. Anh nhìn dáng vẻ của ông ta liền gật đầu nói.
– ” Chân Mạc tôi chờ hai vị đã lâu rồi, chúng ta vào trong bàn bạc”. Ông ta cất giọng cung kính nhìn anh và Hạ Khải Phong nói.
Anh và Hạ Khải Phong chẳng thèm quan tâm đến hàng động của ông ta chỉ lạnh lùng bước vào trong. Ông ta thấy sự ngạo mạn của anh và Hạ Khải Phong khiến ông ta có chút tức giận nhưng trên hết vẫn là giữ nguyên vẻ mặt tươi cười.
– ” Tần lão đại, Hạ lão đại mời ngồi”. Ông ta nhìn anh rồi ngồi xuống chiếc sofa ở gần đó.
Anh và Hạ Khải Phong ngồi ở đối diện và phía sau là Tuấn Thành, Ngụy Tôn, Tô Hàm, và Bảo Lâm. Họ đứng phía sau anh ánh mắt cẩn thận nhìn xung quanh.
– ” Tần Lão Đại và Hạ Lão đại không giấu gì hai vị Chân Mạc tôi muốn nhờ hai vị sản xuất cho tôi một lô hàng lớn. Giá cả thì chúng ta có thể thương lượng”. Ông ta nhìn anh rồi đi thẳng vào vấn đề nói.
– ” Chân Lão Đại muốn lô hàng như thế nào?”. Nghe ông ta nói anh chợt cất giọng châm biếm hỏi.
– ” Lô hàng lần trước ở Trung Đông, tôi thấy nó rất hợp với tôi. Chúng tôi đang cần gấp nên muốn nhờ Tần Lão đại bán lô hàng đó cho chúng tôi”. Ông ta nghe anh nói vậy không ngần ngại nói.
– ” Bán cho ông lô hàng đó? Vậy còn người đã đặt hàng của chúng tôi thì sao? Lão đại tôi sẽ nói thế nào với họ?”. Bảo Lâm nhìn ông ta cất giọng lạnh lùng nói.
– ” Chúng tôi có thể ra giá gấp 10 lần để lấy lô hàng này? Tần Lão đại người nghĩ sao?”. Ông ta nói rồi thầm cười trong lòng, có ai mà bỏ qua món lời như vậy chứ?
– ” Chẳng lẽ Chân Lão Đại đây cho rằng Tần Ngạn Quân tôi vì chút tiền đó của ông mà tự biến bản thân thành kẻ thất hứa trong Hắc Đạo? Vậy thì còn ai sẽ dè chừng hay tôn trọng tôi nữa? Thanh danh của tôi chỉ vì vài đồng lẽ của ông mà bị mất đi?”. Anh cất giọng lạnh lùng kèm theo đó là ánh mắt của sự chết chóc nhìn ông ta nói.
Bị đôi mắt màu nâu đỏ khác lạ của anh nhìn chằm chằm vào người khiến ông ta bất giác run nhẹ. Có vẻ như ông ta đã chọc giận đến Tần Ngạn Quân rồi.
– ” Tần Lão đại người tốt nhất là đừng nên không phân biệt tốt xấu”. Ông ta cất giọng nguy hiểm nhìn anh nói.
– ” Số tiền đó có lẽ ông nên giữ lại làm ma chay cho mình đi”. Hạ Khải Phong nói xong liền cùng anh đi ra ngoài. Bỏ lại Chân Mạc đang ôm một sự tức giận.