Sau khi thấy Tần Lục Nguyệt được Tông Minh Hạo coi trọng, hơn nữa hắn lại nói hắn là bạn trai nó.
Bởi vậy, trong bữa tiệc tối nay, Tần Lục Nguyệt trở thành cô bé lọ lem, được người người ngưỡng mộ.
—
Ban đầu, nhân buổi họp hằng năm này, Vương Lan định tìm cơ hội chế giễu Tần Lục Nguyệt khiến nó mất mặt, không chịu được sự bàn tán trong công ty mà chủ động từ chức, rời khỏi công ty.
Người tính không bằng trời tính, tự dưng lại xuất hiện một người đàn ông xuất chúng gấp ngàn lần Trần Cao tự nhận là bạn trai nó làm hỏng hết kế hoạch của cô ta.
Làm sao mà việc này có thể xảy ra đươc cơ chứ?
Vương Lan không thể chấp nhận được chuyện đó. Vì thế, cô ta không muốn ở lại bữa tiệc này thêm một giây phút nào nữa, cậy mình là người thân của Trưởng phòng, ngang nhiên kéo tay Trần Cao rời đi.
—
Trước khi đi, Trần Cao còn ngoảnh đầu lại, nhìn thoáng qua chỗ Tần Lục Nguyệt vừa đứng. Anh ta không ngờ rằng, mới mấy ngày không gặp mà Tần Lục Nguyệt đã trở nên xinh đẹp, gỉỏi giang như vậy.
Khi còn là bạn gái Trần Cao, Tần Lục Nguyệt một xu cũng không lỡ dùng, tiền lương có bao nhiêu đều đưa hết cho anh ta. Cũng vì lý do này nên nó không bao giờ quan tâm đến vẻ ngoài của bản thân mình, toàn mặc những bộ quần áo cũ, rẻ tiền, không phù hợp với độ tuối, mặt xám mày tro.
Nhưng mà Tần Lục Nguyệt của bây giờ đã khác, sau khi chia tay với anh ta đã lấy lại được trạng thái trước kia, xinh đẹp, nhẹ nhàng, khéo léo, rạng rỡ, thu hút ánh nhìn của người khác. Hơn nữa, bộ lễ phục nó đang mặc trên người đều do người của Biệt viện Tây Trang chuẩn bị riêng, chất lượng và phong cách hoàn toàn phù hợp với nó. Sao có thể không đẹp được?!!!
Cho nên, bây giờ, trong đầu Trần Cao trong có chút hối hận vì đã chia tay với Tần Lục Nguyệt.
—
Tần Lục Nguyệt hồi xưa, rất quan tâm đến mình.
Hồi học đại học, cô ta đã tiết kiệm tiền sinh hoạt để mua cho mình một cái di động của Apple.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tháng lương đầu tiên cô ta lại dành để mua cho mình một bộ vest.
Sau khi tốt nghiệp đại học được 2 năm, tiền lương của cô ta bắt đầu đưa hết cho mình. Mỗi tháng mình chỉ phải đưa cho cô ta 500 nhân dân tệ để tiêu vặt.
Nếu so sánh với Vương Lan, Tần Lục Nguyệt quả thật có ít tiền hơn nhưng tình cảm cô ta dành cho mình lại nhiều hơn Vương Lan.
Nếu không phải vì Vương Lan đã mang thai, mình cũng sẽ không chia tay với Tần Lục Nguyệt. Dẫu sao, chia tay rồi, mình cũng sẽ không lấy được chút tiền lương ít ỏi kia của cô ta nữa.
Với lại, khuôn mặt của Vương Lan căn bản không xinh đẹp bằng Lục Nguyệt, tính cách lại càng không phải nói, Lục Nguyệt hơn là cái chăc.
Nhưng nhà Vương Lan lại có tiền, cô ta thừa tỉền để mua được một căn nhà ở thành phố Q cho mình. Còn Tần Lục Nguyệt thì cả đời chưa chắc đã mua nổi.
—
Vậy nên, sau khi cân nhắc với những suy nghĩ trên Trần Cao quyết định đi theo Vương Lan vẫn tốt hơn.
Dù sao, đối với anh ta, tiền và con vẫn quan trọng hơn.
Cuộc họp thường niêm kết thúc cũng là lúc điện thoại của Tần Lục Nguyệt như muốn nổ tung ra.
Các đồng nghìệp đang điên cuồng nhắn tin, dò hỏi về quan hệ của nó và Tông Minh Hạo.
Má ơi, đây chính là Tông Minh Hạo đấy!
Người đàn ông kim cương của Trung Quốc được mọi người trên toàn thế giới ngưỡng mộ, hơn nữa còn đang độc thân!
Phải biết rằng, công chúa của nước nào đó từ rất nhỏ đã thề phải gả bằng được cho Tông Minh Hạo mà đến bây giờ còn chưa sờ được đến ngón tay của người ta.
Chứ đừng nhắc tới những tiểu thư danh viện khác sẽ có cơ hội
Vậy mà bây giờ, vị vương tử cao cao tại thượng, người người ngưỡng mộ này lại đến cuộc họp hằng năm của cái công ty nhỏ bé của bọn họ.
Hơn nữa, còn nói là bạn trai của Tần Lục Nguyệt!
Chuyện khó tin như thế sao có thể xảy ra!
Làm sao mà mọi người không bàn tán sôi nổi được cơ chứ?!
Thế nên, di động của Tần Lục Nguyệt liên tục bị tấn công.
Tần Lục Nguyệt suy nghĩ một chút.
Tông Minh Hạo không thừa nhận hôn nhân của mình với anh, rõ ràng anh cũng không muốn người khác biết mình đã kết hôn với anh. Dù sao kết hôn là để giải xui cho em trai cũng không phải là chuyện đáng tự hào gì.
Nghĩ vậy, cho nên, Tần Lục Nguyệt có thể hiểu, biết mình phải làm gì.
Bởi vậy, nó liền đăng lên diễn đàn của công ty một câu:
[Tôi là bạn của anh ấy.]
Những người khác lập tức trả lời:
[Lừa quỷ à!]
[Bạn á???]
[Làm gì có chuyện mà cô lại có cơ hội quen biết được người như vậy chứ?]
[Mau thành thật khai báo đi! Có phải trong nhà cô có người quen biết với anh ấy, sau đó, cô mới biết anh ấy đúng không?]
[Có phải bên cạnh anh ấy chưa có người phụ nữ nào đúng không?]
[Cô mau đi hỏi anh ấy một chút xem anh ấy thích loại phụ nữ nào đi! Xem chúng tôi có còn cơ hội không?]
[…]
Tần Lục Nguyệt đọc xong, dở khóc dở cười.
Nó lại gửi tin nhắn:
[Tôi thật sự không có loại quan hệ đấy với anh ấy! Còn về việc hỏi… mấy cô muốn hỏi thì tự đi hỏi đi,đừng nhờ tôi. Tôi không muốn chết sớm như vậy đâu!]
Những người khác lại bàn tán:
[Đùa cô thôi! Chúng tôi cũng biết vị đại công tử này mấy hôm trước đã kết hôn rồi! Chỉ là, vừa mới kết hôn được vài ngày, đã chạy đến nói là bạn trai cô, thật sự có chút đồng cảm với vợ của anh ta thôi]
“…”_Tần Lục Nguyệt
[Đúng vậy, đúng vậy! Hôn lễ hôm đó còn được phát trực tiếp trên toàn cầu đấy! Chỉ tiếc phát có mồi một đoạn ngắn. Hơn nữa khoảng cách lại xa, nên không thấy rõ được khuôn mặt của cô dâu. Nhưng mà, nhìn qua trông cô dâu có vẻ hơi quen mắt!]
“…”x2_ Tần Lục Nguyệt
[Lục Nguyệt! Cô còn chưa nói cô làm thế nào mà có thể quen biết vị đại thiếu gia này?]
Tần Lục Nguyệt: [Tôi nói…]
[Bỏ đi, bỏ đi, không hỏi cô nữa! Dù sao, chuyện này cô cũng không sẽ nói thật với bọn tôi.]
“…” x3_ Tần Lục Nguyệt.
.
..
…
Tông Minh Hạo không ở lại đây lâu.
Cũng phải thôi, loại tiệc thường niên kiểu này căn bản không xứng với thân phận của hắn.
Tông Minh Hạo đi, đương nhiên kéo theo luôn cả Tần Lục Nguyệt đi, ông bà chủ về mặt ôn hòa, vui vẻ đi tiễn bọn họ.
Vốn bà chủ muốn sa thải Tần Lục Nguyệt, giờ lại đối với nó cực kì hòa ái, thân thiện.
Rời khỏi khách sạn, Tần Lục Nguyệt nhẹ nhàng nói cảm ơn với Tông Minh Hạo: “Cảm ơn anh, Tông thiếu!”
Tông Minh Hạo quay lại, một tay đặt lên vách tường phía sau Tần Lục Nguyệt, áp nó dựa sát vào tường. (tư thế Kabe-don)
Tần Lục Nguyệt không thể không dựa sát vào bứa tường, cố gắng kéo dãn khoảng cách giữa mình với hắn.
Nhưng tất nhiên điều đó là vô ích.
“Cô định cảm ơn tôi như thế nào?”_Ánh mắt Tông Minh Hạo nhu hòa, khóe mắt cong cong, đáy mắt lại lộ ra một chút vẻ trêu đùa, kèm theo một tia chờ mong.
“Tôi… tôi không có tiền!”_Tần Lục Nguyệt lắp bắp đáp: “Trên người tôi có cái gì anh muốn lấy thì cứ lấy đi”.
Tông Minh Hạo nghe vậy tức khắc nở nụ cười, ngón trỏ và ngón giữa chụm lại, gõ nhẹ trên trán Tần Lục Nguyệt một cái: “Nghĩ kĩ lại thì ngày mai là cuối tuần, cô có thời gian là 2 ngày để nghĩ làm thế nào cảm ơn tôi!”
Nói xong, Tông Minh Hạo buông lỏng Tần Lục Nguyệt, xoay người đi về phía cửa khách sạn.
Dưới ánh sáng vàng của ngọn đèn, nhìn anh rất đẹp trai và cũng… có cảm giác rất an toàn.
Tâm tình Lục Nguyệt bỗng trở nên phức tạp.
Một cảm giác kì quái từ đáy lòng dâng lên. Tê dại giống như một luồng điện, chạy khắp toàn thân của nó.
Tần Lục Nguyệt cảm thấy toàn thân dường như không còn nặng nề như trước nữa, tâm tình cũng trở nên vui về hơn rất nhiều.
Có lẽ là vì không bị cắt giảm tiền lương và tiền thưởng nên nó mới như vậy!?
Minh Hạo đi được 2 bước, phát hiện Lục Nguyệt không đuổi kịp, quay đầu lại cười hỏi: “Không theo kịp sao?”
Nụ cười ấy, “khuynh quốc khuynh thành” làm Tần Lục Nguyệt có chút hoảng hốt, bối rối trả lời: “Ừm.”
Trở lại Biệt viện Tây Trang, vừa vào cửa, quản gia lập tức nói với Tông Minh Hạo và Tần Lục Nguyệt: “Đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân! Lão phu nhân gọi điện nói, ngày mai mời hai người qua ăn cơm!”
Tần Lục Nguyệt trợn tròn mắt.
A, a, a…! Về nhà cũ ăn cơm sao?
Mình thật sự không muốn về đâu!
Biết rõ người ta không thích mình, còn bất chấp chạy đến ăn cơm, cái này đơn giản chính là tự tìm ngược đãi cho bản thân đấy!