Tần Lục Nguyệt rất chú tâm, giống như đang đi tham quan di tích lịch sử vậy, vô cùng cẩn thận và thành kính.
Bỗng ở phía sau, một giọng nói vang lên: “Chị ơi, chị cũng thích ngôi nhà này sao?”
—————–
Tần Lục Nguyệt tươi cười gật đầu.
Tông Minh Trạch tiến lại gần Tần Lục Nguyệt, chìa bó hoa trong tay về phía nó: “Cho chị này!”
Vẻ mặt Tần Lục Nguyệt có chút thụ sủng nhược kinh (được yêu thích mà thấy lo sợ), trả lời: “À, Cảm ơn!”
Tông Minh Trạch cúi đầu nhìn Tần Lục Nguyệt: “Em chưa thấy chị bao giờ.”
Đây là một câu khẳng định.
Tần Lục Nguyệt trả lời: “Đúng vậy! Đây là lần đầu tiên tôi đi dạo ở đây. Nơi này rất đẹp!”
Ánh mắt Tông Minh Trạch hơi mơ màng, cứ chăm chăm nhìn Tần Lục Nguyệt, làm nó có chút mất tự nhiên.
“Về sau chị sẽ thường xuyên đến đây chơi?”_Tông Minh Trạch nghiêng đầu nhìn Tần Lục Nguyệt, những tia nắng rơi trên tóc anh, tỏa sáng rực rỡ.
Tần Lục Nguyệt không thể không thừa nhận, dù Tông Minh Hạo hay là Tông Minh Trạch thì đều rất đẹp trai khiến người khác không thể rời mắt.
Tông Minh Hạo bá đạo, lạnh lùng, làm phụ nữ si mê.
Tông Minh Trạch nhẹ nhàng, rực rỡ, sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ bản năng làm mẹ của phụ nữ.
Rõ ràng là hai gương mặt giống nhau nhưng lại mang đến hai cảm giác hoàn toàn khác.
“Nhất định!”_Tần Lục Nguyệt theo bản năng trả lời, trong mắt nó Tông Minh Trạch rất giống một đứa trẻ, mà nó không muốn làm tổn thương đứa trẻ này.
Tông Minh Trạch cười rạng rỡ, khiến Tần Lục Nguyệt không thể rời mắt.
Bởi vì, thật sự rất đẹp!
“Được! Vậy sau này em sẽ tặng thêm chị một bó hoa khác!”_Tông Minh Trạch cười hì hì.
Mặc dù anh vừa cao ráo vừa đẹp trai nhưng IQ chỉ là của một đứa trẻ 8 tuổi.
Tần Lục Nguyệt thở dài trong lòng.
Đúng là hoang phí của trời mà!
Bỗng có một người hầu tiến lại, nói: “Nhị thiếu, chúng ta phải về thôi!”
Nụ cười trên mặt Tông Minh Trạch liền tắt, không vui nói: “Tôi không về! Tôi muốn đi chơi cùng chị gái này, chị ấy nói rất thích hoa tôi hái! Cô muốn chia rẽ tôi với chị gái này, tôi không thích cô!” (Cô đi ra đi ^^)
Người hầu xấu hổ, ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ, nhìn về phía Tần Lục Nguyệt: “Thiếu phu nhân, việc này…”
Tần Lục Nguyệt chỉ có thể nói với Tông Minh Trạch: “Tôi chỉ có thể ở đây chơi một lúc thôi, bây giờ phải về rồi! Về sau chúng ta lại chơi, có được không?”
Tông Minh Trạch thất vọng nói: “Ừm, vậy thì được! Lần sau chị nhất định phải đến tìm em chơi đấy! Trong nhà có rất nhiều người nhưng không ai để ý đến em cả!”
Tần Lục Nguyệt gật đầu, lúc này Tông Minh Trạch mới theo người hầu rời đi.
Tông Minh Trạch vừa đi có một người hầu đến nói với Tần Lục Nguyệt: “Thiếu phu nhân, về sau cô không nên tiếp xúc nhiều với nhị thiếu gia.”
Tần Lục Nguyệt khó hiểu hỏi: “Vì sao vậy?”
Người hầu ngập ngừng trả lời: “Nhị thiếu gia không thể chịu nổi đả kích, nếu làm cho Ngài ấy nhớ lại chuyện 18 năm trước, Ngài ấy sẽ mất kiểm soát. Thiếu phu nhân, cô mau trở về đi, để Lão phu nhân biết, Ngài ấy sẽ tức giận.”
Tần Lục Nguyệt bây giờ mới hiểu, nói: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở, tôi đi về đây.”
Bây giờ, ở trong nhà, lão phu nhân đang thẩm vấn Tông Minh Hạo: “Cháu đừng nghĩ lừa được bà! Bà nội tuy rằng tuổi tác đã cao, mắt cũng đã mờ, nhưng tâm vẫn chưa mờ đâu! Cháu nói với bà, cháu vừa gặp đã yêu Tần Lục Nguyệt, cho nên mới muốn kết hôn cùng nó, cháu còn hứa với bà là nhất định sẽ nhanh chóng cho bà một đứa cháu để nối dõi. Thế nên, bà mới tận lực khuyên bảo mọi người đồng ý hôn sự này! Cháu phải biết rằng, mẹ cháu đến bây giờ cũng chưa thừa nhận đứa con dâu này, nếu không phải do bà kiên trì, sợ rằng Tần Lục Nguyệt không bao giờ có thể bước chân được vào cửa lớn của Tông gia! Đến Tần Lục Nguyệt gả cho Minh Trạch, mẹ cháu còn cảm thấy miền cưỡng, huống chi là cháu? Bây giờ thì sao? Các cháu kết hôn được 10 ngày rồi, vẫn chưa ngủ cùng một chỗ! Có phải cháu nên cho bà một lời giải thích hợp lí không?”
Tông Minh Hạo cười, nói: “Bà nội, bà làm sao già được! Rõ ràng vẫn còn trẻ thế này cơ mà! Thoạt nhìn cũng không quá 40, 50 tuối, đi ra ngoài nói chúng ta là mẹ con người ta cũng tin đấy!”
“Đừng có đánh trống lảng với bà!”_Lão phu nhân cũng nở nụ cười: “Cháu chỉ biết nịnh bà vui, cháu còn chưa trả lời câu hỏi của bà đấy!”
Tông Minh Hạo bất đắc dĩ trả lời: “Cháu biết bà nhất định cài gián điệp vào Biệt viện Tây Trang mà.”
“Cháu chỉ cần biết, bà nội làm tất cả cũng là vì tốt cho cháu mà thôi, như vậy là đủ rồi!”_Lão phu nhân nghiêm túc nói: “Cháu muốn kết hôn với Tần Lục Nguyệt, bà đồng ý rồi! Vậy chuyện cháu hứa với bà thì sao?”
“Cháu không phải mới về nước đã tiếp quản công ty sao?”_Tông Minh Hạo vội chạy đến bên cạnh lão phu nhân, tiếp tục nói: “Mấy hôm nay cháu đều bận rộn xử lí việc của công ty, không có thời gian mà! Tuy rằng trước đây cháu luôn ở nước ngoài điều hành công ty trong nước nhưng lần này đột ngột trở về, muốn làm cho đám cổ đông trong công ty khâm phục, cũng không phải chuyện dễ dàng gì! Cho nên, tất cả thời gian cháu đều dùng để xử lí mọi việc trong công ty hết rồi! Mà cháu xử lí công việc trong công ty thì đương nhiên không có cách nào ở bên cô ấy! Bà nội, có lẽ bà cũng không hi vọng cháu trai của bà trở thành một người trầm mê nữ sắc, không có trí tiến thủ phải không?”
“Nói thế cũng không sai, nhưng cũng không thế không chú ý! Năm đó, lúc cao tăng xem bát tự đã nói, bát tự của Tần Lục Nguyệt có chút xấu, nếu vào gia đình bình thường chắc chắn là không được nhưng mà, nếu được gả vào nhà giàu có, thì chính là có số vượng phu. Hơn nữa, bát tự của nó cũng có nhiều con nhiều cháu, phúc lộc thọ đều đủ cả. Cũng vì vậy, năm đó bà mới đồng ý việc gả nó cho Minh Trạch. Nếu không, với thân phận của nó, làm sao xứng được với Tông gia!”
“Vâng vâng vâng, bà nội nói đều đúng cả!”_Tông Minh Hạo lập tức trả lời: “Trong khoảng thời gian này cháu vẫn luôn theo dõi cô ấy. Cô ấy làm ở một công ty quảng cáo nhỏ, chức vị tuy rằng thấp, nhưng năng lực làm việc không tồi, rất có tiềm lực! Mấy ngày trước, còn bàn việc làm ăn với một công ty con của Tông thị chúng ta, xử lí rất tốt. Cháu cũng hỏi thăm một chút về các mối quan hệ của cô ấy, cô ấy rất hòa hợp với các đồng nghiệp trong công ty, cũng được mọi người yêu quý!”
“Nhà chúng ta không thiếu những người phụ nữ giỏi giang, nếu nó khỏe mạnh, cháu phải nhanh chóng cùng nó sinh một đứa bé!”_Lão phu nhân chặn lại những lời Tông Minh Hạo định nói: “Bà nội nhắc nhở cháu, đừng quên lời hứa với bà, trong vòng một năm, nhất định phải làm cho nó mang thai, cốt nhục của Tông gia chúng ta! Nếu 1 năm sau, nó còn không mang thai, Minh Hạo, cháu đừng trách bà, mặc kệ cháu có đồng ý hay không, cháu đều phải ly hôn với nó!”
“Vâng, bà nội, Minh Hạo nghe bà hết!”_Tông Minh Hạo nhanh nhẹn hỏi: “Đúng rồi, bà nội, Minh Trạch thế nào rồi? Gấn đây có tốt hơn chút nào không? Lần cuối cháu thấy em ấy, là lúc đang phát bệnh, cháu cũng chỉ có thể đứng nhìn từ xa!”
Lão phu nhân thở dài một tiếng: “Nói đến là đau đầu! 18 năm nay, cũng không có chuyển biến gì tốt cả! Nhưng rất kì lạ, sau khi cháu và Tần Lục Nguyệt kết hôn, mấy ngày nay chỉ phát bệnh có 1, 2 lần, tốt hơn so với trước kia nhỉều. Chỉ mong, Tần Lục Nguyệt thật sự có thể khiến cho Minh Trạch hết bệnh, nếu không, với tính cách của mẹ cháu, chắc chắn sẽ đuổi nó ra khỏi nhà ngay lập tức.”
Ánh mắt Tông Minh Hạo lóe lóe, hỏi: “Bà nội, Tông gia nhiều bác sĩ như vậy, cũng không trị được cho Minh Trạch sao?”
Lão phu nhân lắc đầu, tiếc hận nói: “Đó là tâm bệnh, tâm bệnh thì phải cần tâm dược. Bây giờ chỉ có thể chữa được chút nào hay chút đó thôi!”
“Bà nội, Minh Trạch nhất định sẽ khỏe lại thôi!”_Tông Minh Hạo an ủi.
“Mong là vậy!”_Lão phu nhân nhìn ra ngoài cửa số, ánh mắt xa xăm.
Bà thở dài, không ai có thể hiểu được tâm tình của bà.
Cũng không ai có thể hiểu được sự phức tạp và lo lắng trong mắt bà.
Tần Lục Nguyệt, chỉ mong tương lai cô đừng trách tôi… tôi làm vậy, đều là vì Tông gia cả.