Một lần nữa đoạn kí ức ấy lại tràn về, hắn nhớ lại những thương tổn mà Tần Lục Nguyệt đã mang tới cho mình, từng chút từng chút một của năm xưa.
Tốt thôi, khoảng thời gian này, từ từ sẽ thanh trừ sạch sẽ.
Tôi đã quyết định, đừng có mơ tưởng đến chuyện tôi sẽ mềm lòng, nhất định tôi sẽ khiến cho Tần Lục Nguyệt cô nhận được đúng cái giá mà cô nên trả.
Lúc này, Tần Lục Nguyệt dưới sự giúp đỡ của Nghiêm Sâm, đến bệnh viện chụp X-quang, xác định thân thể không bị nội thương, sau khi được băng bó xong, từ chối ý muốn đưa nó về của Nghiêm Sâm, nó một mình trở về nhà của Tần Ngọc Phượng.
Trong lúc Tần Lục Nguyệt băng bó, Tần Ngọc Phượng đã dọn dẹp lại đống đổ vỡ, một chồng rác lớn được chất ở cửa.
Tần Lục Nguyệt và Tần Ngọc Phượng lại ngồi xuống, Tần Ngọc Phượng bày ra bộ mặt nghiêm túc, tựa như đã hạ quyết tâm lớn.
Tần Lục Nguyệt hỏi cô của mình: “Cái bình sứ trắng này cuối cùng là có bí mật gì? Lại có thể khiến một nhà Tần Quốc Dân nhìn chăm chăm như thế?”
Tần Ngọc Phượng thở hắt ra, bảo rằng: “Đối với bình sức trắng mà nói, đây chính là trấn trạch chi bảo của Tần gia chúng ta, cũng là chị dâu cô, chính là mẹ ruột con mang từ nhà mẹ đẻ về.”
“Gì ạ? Là đồ mẹ con mang về?”_Tuy rằng Tần Lục Nguyệt biết cô mình có giữ một đôi bình sứ trắng, nhưng chưa từng hỏi điểm đặc biệt của bình sứ trắng là gì.
Tần Ngọc Phượng ngồi trên ghế sô-pha, biểu hiện nghiêm túc hiếm thấy: “Năm đó lúc mẹ con gả vào Tần gia, là bỏ trốn mà đến. Nói cách khác, Tần gia chúng ta, không ai biết mẹ con là người nơi nào, có làm cách gì bố con cũng không chịu nói. Chỉ bảo với mọi người rằng, mẹ con họ Lê, tự gọi là Lê Hân.”
Đây là lần đầu tiên Tần Ngọc Phượng nói về chuyện quá khứ với Tần Lục Nguyệt, Tần Lục Nguyệt biết, hôm nay cô của nó muốn nói với nó một ít chuyện liên quan đến quá khứ. Trước đây, dù nó có làm cách gì để hỏi, cũng mặc nhiên không chịu nói.
Ánh mắt Tần Lục Nguyệt lóe lóe, nói: “Cô, vậy cô còn giữ bức ảnh nào của bố mẹ con không?”
Tần Ngọc Phượng thở dài một tiếng, xoay người cầm lấy máy tính bảng, đăng nhập vào một tài khoản, sau đó đưa cho Tần Lục Nguyệt, nói: “Trước kia không cho con xem, là bởi vì con còn quá nhỏ, phận chúng ta ăn nhờ ở đậu, cho dù có nhìn thấy cũng vô dụng. Hiện tại khác rồi, chúng ta và một nhà Tần Quốc Dân đã rũ sạch quan hệ, giờ đã có thể nói với con chuyện này. Con nói xem, Tông gia tra ra manh mối từ câu chuyện năm xưa, đủ để thấy được, năm đó bọn họ chết, quả thật có nguyên nhân. Đây không chỉ là trùng hợp.”
“Trước kia cô đã nghi ngờ, nhưng lại không có chứng cứ, vì vậy cô không có cách nào nói cho con biết. Cô sợ con nóng giận phát hỏa.”_Tần Ngọc Phượng nghiêm nghị nói tiếp: “Năm đó ba cô, cũng chính là ông nội con, thời điểm ông qua đời, thật sự rất kỳ hoặc. Hôm đó cô nhớ rất rõ, ba cô đi họp, sau đó về nhà còn ngồi ăn cơm với mẹ, hai người thảo luận chuyện muốn gọi anh trai về, bảo là đã đến tuổi, cũng thích hợp tìm một người để kết hôn.”
Tần Lục Nguyệt gật gật đầu.
“Nhưng, sau khi cơm nước xong xuôi, ba bỗng cảm thấy không thoải mái. Rất nhanh sau đó đã hôn mê bất tỉnh, đưa đến bệnh viện, nói là bị suy tim. Cái này quả không hợp logic đi, gia đình chúng ta không có tiền sử về bệnh tim, tim bố trước giờ vẫn luôn khỏe mạnh. Nhưng đột nhiên bị suy tim, sau đó rất nhanh ông qua đời. Sau khi bố mất, mẹ vì thương tâm quá độ, cũng nhanh chóng thương xuống. Sau khi anh trai trở về không lâu, mẹ cũng qua đời.”_Tần Ngọc Phượng còn nói thêm: “Cô cùng anh trai lo liệu hậu sự cho ba mẹ, anh trai chính thức tiếp quản tất cả công việc của Tần gia.”
“Anh vừa tiếp quản, thì rất nhiều cổ đông đập náo la hét muốn rút vốn. Vào lúc ấy, nhảy ra những người ác ý muốn thu mua cổ phần, sản nghiệkp của Tần gia. Anh trai chạy rất nhiều nơi, vay tiền để thu mua lại cổ phần của Tần gia. Cũng chính lúc ấy, anh trai quen biết chị dâu. Chị dâu đặc biệt xinh đẹp, hơn nữa ikhí chất thuộc kiểu bất phàm. Chị ấy vừa đến Tần gia thì con sóng dữ cũng được ngăn lại, đẩy lùi những kẻ bụng dạ vô lại, bảo vệ Tần gia.”_Tần Ngọc Phượng chỉ vào một tấm hình với Tần Lục Nguyệt, nói: “Con xem này, con lớn lên có gương mặt rất giống mẹ con đấy!”
Người phụ nữ trong hình, đập vào mắt người nhìn chính là phong thái tự tin, vừa trông liền biết xuất thân từ cái nôi giáo dục tốt.
Tần Lục Nguyệt có sáu phần giống mẹ, nhưng vẫn không đẹp bằng mẹ.
“Mẹ con đẹp quá.”_Tần Lục Nguyệt sờ sờ khuôn mặt của mình: “Con không đẹp bằng mẹ.”
“Trên người mẹ con toát ra một luồng anh khí(khí thế anh hùng_không biết đúng không nữa).”_Tần Ngọc Phượng nhìn vào tấm hình cũ, cảm khái không thôi: “Lúc đó nếu như không phải chị ấy, Tần gia đã không sớm còn. Sau đó, Tần gia ổn định, anh trai và chị dâu kết hôn. Nhưng là, bên nhà mẹ đẻ chị dâu không có người, anh trai cũng không nói chuyện gì về bên đó. Bởi vì không có ba mẹ, nên nghi thức kết hôn rất đơn giản. Bọn họ chỉ đưa nhau đi đăng ký giấy kết hôn, sau đó ở cùng một chỗ. Mãi cho đến khi có con.”
“Con bị sinh non, có người ác ý công kích trang web công ty, anh trai và chị dâu bận bịu điều tra chuyện này, vì làm việc quá sức, nên con bị sinh non. Ngày thứ ba sau khi con được sinh ra, thì được đưa về nhà. Cô ẵm con trong tay, ngồi trên chiếc xe phía trước, anh trai cùng chị dâu ngồi trên một xe khác ở phía sau. Kết quả xảy ra tai nạn xe. Hôm đó, cô đặc biệt nhớ rõ. Khí trời nóng bức, thời điểm chiếc xe đó đụng tới, anh trai và chị dâu hét lớn về phía cô: Ngọc Phượng, mang theo đứa bé, nhanh trốn đi!”_Tần Ngọc Phượng nói tới chỗ này, viền mắt hồng hồng, hai tay nắm chặt thành quyền: “Cô điên rồi cho nên mới thúc tài xế lái nhanh lên, sau đó từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy chiếc xe của anh và chị dâu bị xe phía sau tông vào đuôi xe, chiếc xe nổ tung, chỉ còn lại một đống sắt vun.”
Tần Lục Nguyệt lập tức đưa tay che miệng mình, nước mắt thi nhau rơi xuống.
“Luồng sóng nhiệt (sự giải phóng nhiệt đột ngột do một vụ nổ) từ đó ập tới, cách một lớp kính xe, cô vẫn có thể cảm nhận được. Cô ôm chặt lấy con, không lơ là dù chỉ một giây. Bởi vì cô sợ chiếc xe kia lại vọt tới đâm về phía chúng ta.”_Tần Ngọc Phượng cũng sụt sùi: “Cô trơ mắt nhìn anh trai cùng chị dâu của mình, chết trước mặt cô. Cô trơ mắt nhìn bọn họ bị chôn trong màn lửa bốc ngút trời. Lúc chiếc xe của chúng ta được đỗ ở một nơi an toàn thì không thể cứu được bọn họ nữa. Sau đó, do tài xế gây tai nạn cũng chết, tất cả đều bị hủy sạch sẽ, dù một vụn tin tức để điều tra thân phận cũng không để lại. Cảnh sát điều tra rất lâu, không thể tìm ra chứng cớ. Chuyện này cứ thế không giả quyết được, đi vào dĩ vãn.”
“Không phải cô chưa từng nghi ngờ, tai nạn xe này hết sức kì quái. Cộng thêm những chuyện xảy ra vào khoảng thời gian trước đó, đây rõ ràng là có người cố ý định mưu sát! Nhưng cô lại không có chứng cứ! Chỉ có thể trơ mắt nhìn anh trai và chị dâu của mình uổng mạng đầu đường! Lục Nguyệt, con nói xem, làm sao cô không hận đây? Chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, bố cô mẹ cô, anh trai cùng chị dâu của cô, nói không còn liền không còn! Cái này, nói ly tán liền ly tán! Chỉ còn lại mỗi cô với con chỉ vừa ra đời được mấy ngày!”_Tần Ngọc Phượng kích động: “Cô không phục, cô muốn tra ra chân tướng năm đó. Nhưng cô người nhỏ lực mỏng, một thân một mình không ai giúp, cô căn bản không có cách nào tra ra. Giả sử có ai đó biết cái gì, thì bọn họ cũng nói năng kín kẽ, không chịu nói với cô. Cô liền thấu một đạo lí, đó là bởi vì cô quá yếu hoặc là đối thủ quá mạnh, không thể đắc tội với người kia được.”
“Họ thà rằng nuốt vào bí mậtnày, cũng không dám đắc tội với kẻ đó, thì cảnh sát phải làm sao để tra ra đây?Mà những chuyện xảy ra sau đó, dường như chứng thực cho suy đoán của cô. Bởi vìcô quá nhỏ, không am hiểu kinh doanh, cho nên Tần gia rất nhanh suy tàn. Vì duytrì kế sinh nhai, cô không thể không bán mọi tài sản của Tần gia thành tiền.Đám người ác ý kia lại xuất hiện lần nữa, thu mua tất cả. Bọn họ dùng giá tiền cựcthấp để mua lại. Sau khi trả sạch mọi nợ nần, đến tiền để mua một căn phòng côcũng không có.”_Tần Ngọc Phượng tiếp tục nói.