Y tá nhìn thấy Tiểu Triệu, bèn nhanh chóng nói: “Trợ lý Triệu, thiếu phu nhân đã tỉnh lại. Có điều, cổ họng cô ấy vẫn còn sưng, chưa thể nói chuyện được. Thiếu phu nhân cô ấy…”
Tần Lục Nguyệt lập tức dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Tiểu Triệu.
Tiểu Triệu cười trả lời: “Bình sứ trắng của người đã mang về rồi. Tổng Giám đốc nói, trước tiên để người dưỡng khỏi bệnh, chờ người khỏe lại rồi nói.”
Tần Lục Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, sau đó dùng ánh mắt ngập tràn hi vọng nhìn cậu ta.
Tiểu Triệu cười lắc đầu: “Những chuyện khác, tôi không thể làm chủ.”
Tần Lục Nguyệt cảm kích gật đầu.
Đúng, hiện tại cô không thể hy vọng xa vời quá nhiều.
Ít nhất Tông Minh Hạo cũng đã cho cô một cơ hội.
Cô nhất định phải giải thích rõ ràng.
Sau khi Tiểu Triệu rời đi, liền tìm đến Tông Minh Hạo báo cáo: “Thiếu phu nhân bệnh rất nặng, bác sĩ nói, sau ba ngày mới có thể mở miệng nói chuyện. Cũng may cứu chữa kịp thời, bằng không, chỉ e sẽ biến chứng thành viêm phổi.”
Tông Minh Hạo rũ mi, che khuất đáy mắt khiến người xem không tài nào đoán ra tâm tình của hắn.
Sau một hồi nghe điện thoại, Tiểu Triệu quay sang nhìn Tông Minh Hạo nói: “Tổng Giám đốc, đại tiểu thư Nghiêm gia đến rồi.”
“Ừm.”_Giọng Tông Minh Hạo lạnh nhạt: “Đến công ty.”
“Vâng.”_Tiểu Triệu quay đầu lại, theo bản năng liếc mắt nhìn vị trí gian phòng trị liệu của Tần Lục Nguyệt, rồi lẽo đẽo đi theo Tông Minh Hạo.
Nghiêm Nặc nghe nói Tần Lục Nguyệt bị bệnh, không đi làm, cho nên dứt khoát lái xe đến đây.
Vừa vào cửa, Nghiêm Nặc đã bị hình ảnh Tần Lục Nguyệt nằm trên giương dọa cho hết hồn: “Trời ơi, làm sao cậu lại biến thành thế này vậy?”
Tần Lục Nguyệt há há miệng, Nghiêm Nặc nhanh chóng nói: “Được rồi, được rồi, cậu cũng đừng nói chuyện nữa! Trông dáng vẻ hiện tại của cậu so với người chết chẳng có gì khác nhau cả!”
“Làm thế nào ra thành nông nỗi này?”_Nghiêm Nặc quay đầu nhìn y tá, liếc ngang, ánh mắt dữ tợn: “Các người trị cho cô ấy như thế nào? Đường đường là một Tông gia lớn như vậy, chỉ có chút nhiêu đây bệnh cũng trị không hết? Không có tài cán thì nghỉ việc đi!”
Y tá oan ức nhưng chả dám lên tiếng, chỉ có thể đứng thu mình trong một góc.
Nếu không phải bác sĩ tận lực hết sức, e rằng cô ấy còn nặng hơn đấy chứ!
Nghiêm Nặc răn đe xong y tá, quay đầu lại muốn dỗi Tần Lục Nguyệt.
Chỉ là khi cô nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Tần Lục Nguyệt, không đành lòng bèn buông tha cho nó, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, bộ dạng thờ ơ nói: “Mình đến đây, là muốn nói với cậu một tiếng. Mình đã xin nghỉ cho cậu, cậu chỉ việc yên tâm hồi phục tốt sức khỏe thôi. Có phó Giám đốc ở đó, không ai dám nói gì cậu cả. Ngược lại, đi làm cũng không có chuyện gì làm, chơi ở đâu chả giống nhau.”
Tần Lục Nguyệt chỉ chỉ chiếc điện thoại trong tay Nghiêm Nặc, Nghiêm Nặc nhanh chóng phản ứng lại: “Cậu muốn dùng điện thoại nói chuyện với mình?”
Tần Lục Nguyệt gật đầu.
Nghiêm Nặc lập tức đưa điện thoại cho nó.
Sau một hồi do dự, Tần Lục Nguyệt gõ xuống một hàng chữ: ” Tiểu Nặc, nếu mình phải nói xin lỗi, mình nên làm như thế nào?”
Nghiêm Nặc vừa nhìn, miệng mồm đã quyết tuyệt: “Phải xin lỗi mình sao? Đơn giản thôi mà! Mời mình một bữa ăn thật ngon, mình sẽ lập tức tha lỗi cho cậu!”
Trong nháy mắt Tần Lục Nguyệt rơi vào trầm tư.
Ăn cơm ư?
Thật sự mình có cần mời Tông Minh Hạo ăn một bữa cơm không?
Đến mình còn không biết mình sai ở đâu nữa, căn bản không biết làm sao để xin lỗi.
Vậy nếu mình nói, muốn mời anh ấy ăn cơm, sẽ được chứ?
Nghiêm Nặc nhìn thấy dáng vẻ đờ ra của Tần Lục Nguyệt, bèn đưa tay chọt chọt gò má của nó: “Nè nè nè, nhưng nếu chỉ ăn khkông thì quá tiện nghi rồi! Tất nhiên, nếu người mời là cậu, mình có thể suy nghĩ lại!
Chỉ bằng câu nói này của Nghiêm Nặc, ba ngày sau khi cuối cùng Tần Lục Nguyệt cũng được đặt chân xuống giường, nó lập tức đi vào bếp, dành ra một ngày, tự tay làm một bàn đồ ăn, mong Tông Minh Hạo tha thứ cho nó.
Cuối cùng cũng đợi được Tông Minh Hạo tan làm trở về, Tần Lục Nguyệt sợ hãi đứng ở cửa đón hắn.
Từ xa đã nhìn thấy Tông Minh Hạo cùng với Tiểu Triệu trên tay là cặp tài liệu đi về phía nó, Tiểu Tông và Tiểu Lý đi theo phía sau kéo một chiếc vali.
Bọn họ vừa cùng Tông Minh Hạo đi công tác trở về, lần này đến, mặt mày ai nấy đều ủ rũ.
Tần Lục Nguyệt căng thẳng đi tới: “Tông thiếu người đã trở về. Tôi có làm vài món cho bữa tối…”
Không đợi Tần Lục Nguyệt nói hết câu, Tông Minh Hạo quay đầu nhìn Tiểu Triệu: “Tối nay đến Đỉnh Lợi Kiếm cùng Trần tổng ăn cơm.”
“Vâng, Tổng Giám đốc.”_Tiểu Triệu nhanh chóng nhận mệnh lệnh.
Tông Minh Hạo đi ngang qua người Tần Lục Nguyệt, đến một cái liếc mắt cũng chả buồn ném cho nó.
Tần Lục Nguyệt đứng tại chỗ, không biết nên đi theo hắn, hay là biết khó mà lui.
Tuy rằng Tông Minh Hạo không ra lệnh đuổi nó đi, nhưng trước giờ hắn đều không có nhìn nó lấy một cái.
Cô thật sự không biết, đến cùng là cô đã làm sai ở chỗ nào.
Có thể nói cho cô biết được không, cô nhất định sẽ sửa sai mà!
Tông Minh Hạo trở về phòng, bước chân sải nhanh về hướng phòng tắm rồi thay áo quần, tinh thần thoải mái rời đi.
Từ đầu đến cuối, phảng phất như hắn không nhìn thấy người nào mang tên Tần Lục Nguyệt.
Nhìn xe Tông Minh Hạo lần nữa rời đi, Tần Lục Nguyệt mang gương mặt ủ rũ ngồi trước bàn ăn.
Một bàn lớn cơm nước nhưng một chút hứng ăn nó cũng không có.
Nếu như chiêu này của cô cũng không có tác dụng, vậy cô phải làm gì đây?
Tần Lục Nguyệt ngồi trên ghế, mặt mày ủ dột.
Quản gia đi đến hỏi dò: “Thiếu phu nhân, người ăn một chút đi. Cả ngày hôm nay người đã không ăn gì rồi.”
Tần Lục Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu: “Cảm ơn. Mấy thứ này đều mang đi đổ đi. Tôi không thấy ngon miệng.”
Tần Lục Nguyệt xoay người rời khỏi phòng ăn, bước chân không một tiếng động quay trở về phòng.
Quản gia nhìn theo bóng lưng Tần Lục Nguyệt, lại nhìn cả bàn cơm nước trước mặt nhưng không mang đi đổ, vẫn để yên nơi đó.
Cả ngày hôm nay Tần Lục Nguyệt đợi mãi cho đến khi Tông Minh Hạo quay trở về, nó bệnh nặng mới khỏi, lại khăng khăng làm một bàn thức ăn thật sự là mệt chết rồi, cho nên liền nằm trên ghế sô-pha rồi ngủ luôn.
Lúc Tông Minh Hạo trở lại, liếc mắt liến thấy cả một bàn cơm nước chỉnh tề đều nguội ngắt, đôi mắt sắc bén lướt qua một tia lạnh nhạt: “Tại sao còn không đổ đi?”
Quản gia tới đón Tông Minh Hạo, nhận lấy cặp tài liệu, thấp giọng trả lời: “Thiếu gia, một mình thiếu phu nhân bỏ ra thời gian cả ngày, mới làm xong một bàn thức ăn. Mặc dù bên ngoài trông không được hoa mỹ cho lắm, nhưng, thiếu phu nhân đã cố gắng hết mình. Trên tay cô ấy còn có vết thương, hoạt động bất tiện, xem ra cô ấy đã rất thành khẩn xin lỗi…”_Quản gia nhìn thấy sắc mặt âm u của Tông Minh Hạo, bèn ngừng lại, xoay người ra lệnh: “Đi đổ đi.”
Người giúp việc nhanh chóng đi về phía phòng ăn.
“Cứ để vậy đi.”_Tông Minh Hạo nhìn một bàn cơm nước chưa có ai động đũa, bỗng nhiên mở miệng nói: “Mọi người đi nghỉ đi, không cần ai ở lại bên này.”
“Vâng.”_Quản gian mang theo người giúp việc, đồng thời lui ra ngoài.
Tông Minh Hạo vén tay áo lên, ngồi trước bàn ăn, nhìn cả một bàn thức ăn trước mắt đều đã lạnh, cầm đũa gắp một miếng tim xào lên nếm thử. Xác thực ăn không ngon cho lắm. Chỉ là, cũng không đến nỗi khó ăn nhưng đã tưởng.
Tông Minh Hạo đặt đũa xuống, không đợi bản thân dao động, đã dựng lên một hàng trào chắn cho trái tim lần nữa.
Tuyệt đối không thể mềm lòng!
Quên đi, đợi cho sức khỏe cô tốt lên, sau đó lại khiến cô rời đi.
Chỉ là đợi đến khi hắn trở về phòng, nhìn thấy Tần Lục Nguyệt cuộn mình nằm co ro trên ghế sô-pha, khoảnh khắc đó đã khiến hắn dao động.
Tựa như nó đang gặp ác mộng, phía dưới đôi mi dài mang theo óng ánh nước, gương mặt nó giống như đang phải chịu đựng thứ gì đó.
Tông Minh Hạo chậm rãingồi xuống, ngay lúc anh đưa tay muốn lau nước mắt giúp nó, trong vô thức nó bắt lấy ngón tay hắn, cứ như vậy tham lam giànhtừng chút từng chút ấm áp từ hắn.