Chiếc xe hơi màu đen phóng nhanh vào khuôn viên biệt thự rộng lớn. Quản gia Vương bước ra cúi chào nhưng Trình Du không quan tâm bế cô ra khỏi xe, lướt qua ông mới lên tiếng.
-Gọi dì Tư làm tôi một chén nước giải rượu cho thiếu phu nhân.
-Dạ vâng thưa thiếu gia.
Lộ Khiết nằm trong lòng anh, cô mơ màng mở mắt đưa tay vuốt hết mặt rồi tới tóc anh, cô sờ loạn khắp cơ thể làm cho anh khó khăn trong việc nói chuyện và nhìn đường ở phía trước.
-Nào, Lộ Khiết.
-Hửm? Em nghe.
-Ngoan nào, em đừng có quấy nữa.
-Dạ, em biết rồi.
Lộ Khiết gật gật đầu, tay cũng yên vị vòng qua ôm lấy cổ anh. Trình Du nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn này của mèo nhỏ chỉ biết bật cười. Mọi khi chỉ giỏi cãi bướng và làm liều, đúng là chỉ có lúc say mới thấy được sự đáng yêu của cô.
Người làm xung quanh thấy cảnh tượng này cũng chỉ biết cười vui vẻ. Cái dáng vẻ cao thượng, lãnh cảm thường ngày của thiếu gia bọn họ còn đâu. Bây giờ chỉ có một Hách Trình Du luỵ tình đến mức mọi nhất cử nhất động của Lộ Khiết đều có thể khiến cho anh cười một cách ngu ngơ.
Bế cô lên lầu, vừa đặt xuống giường cô lại bắt đầu làm loạn. Hết quơ tay múa chân lại la làng đòi anh ôm mình.
-Aaa… Hách Trình Du, sao anh bỏ rơi em.
Trình Du chỉnh lại dáng nằm cho cô, anh bất mãn hôn lên chiếc má bánh bao. Cúi người nhìn cô ánh mắt suy tình, anh ân cần đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô.
-Hửm? Anh không bỏ rơi em.
-Anh phải ở đây với em.
-Anh vẫn ở đây với em mà.
-Vậy anh ôm em đi, nằm xuống đây và ôm em.
Lộ Khiết vừa nói vừa vỗ vỗ tay xuống nệm bên cạnh như muốn anh nằm xuống. Trình Du hạ người nằm xuống ôm lấy cô vào lòng, ngắt nhẹ mũi cô một cách yêu chiều.
-Ai cho phép em uống rượu? Xem cái dáng vẻ bây giờ, thật không giống ai cả.
-Tại vì em tức cái cô kia… cô ta nói nhất định sẽ có được anh… cô ta ức hiếp em.
-Hửm? Ai nói với em mấy lời này?
-Em không biết… không biết nữa… nhưng em ghét cô ta…
-Có như vậy không đáng để em tức giận, em là vợ anh, là người anh yêu thương. Yên tâm rằng anh sẽ không để ai phá hạnh phúc của chúng ta.
-Hừ, anh là của riêng em.
-Được, anh là của riêng em.
Anh ôm lấy cô vào lòng, khóe môi khẽ cong lên. Hóa ra cô cũng biết ghen, như vậy cũng quá đáng yêu rồi. Quản gia Vương gõ cửa phòng anh bước vào. Nhìn thiếu gia và thiếu phu nhân thân thiết trong lòng cũng vô cùng vui vẻ thầm mong sớm có chủ nhỏ để bế bồng.
-Thiếu gia, nước giải rượu có rồi đây ạ.
-Được rồi, ông ra ngoài đi.
Ngồi dậy cho cô uống cạn chén nước giải rượu đúng là một thử thách với anh. Lộ Khiết phản đối hết đẩy ra lại khóc lớn từ chối uống. Dụ dỗ mãi cuối cùng cũng xong, Trình Du lo lắng nhìn cô.
-Lần sau không được uống rượu nữa biết chưa?
-Lần sau sẽ không uống nữa… ưm… Trình Du này…
-Làm sao?
-Em muốn làm chuyện vợ chồng với anh… chúng ta làm được không?
-Hửm?
Anh chưa kịp hiểu chuyện cô nói là chuyện gì đã bị cô vòng tay qua cổ kéo vào nụ hôn sâu. Bàn tay cô gấp gáp đưa xuống dãy cúc áo sơ mi của anh, vội vàng mở ra. Như hiểu được ý, Trình Du dứt nụ hôn liền đưa lên đôi mắt chắc nịch nhìn cô.
-Lộ Khiết, em chắc chứ?
-Ưm… em muốn…
Trình Du đẩy cô xuống giường, chính mình cởi chiếc áo sơ mi ném gọn qua một bên, cúi xuống tiếp tục hôn vào môi cô. Nụ hôn ướt át dần di chuyển qua má xuống chiếc cổ trắng ngần mà mút máp. Anh thật sự đã chờ giây phút này lâu lắm rồi.
-Ưm… Trình Du…
Bàn tay anh ôm lấy bầu ngực cô bắt đầu xoa nắn. Chẳng mấy chốc mà quần áo đã nằm gọn ở một góc phòng. Anh điên cuồng hôn khắp cơ thể cô khiến cô cảm nhận những xúc cảm khác lạ.
-Ưm… em… lạ quá…
-Sao vậy?
-Híc… cảm giác đó… thật sự rất tốt…
Cô say rồi nên làm gì biết xấu hổ, mấy lời này hệt như lời dụ ngọt vào tai anh. Trình Du khẽ cười đưa tay vuốt ve nơi nữ tính, chẳng mấy chốc đã ướt đẫm.
-Em mẫm cảm vậy sao?
-Ưm… đừng hỏi em…
Trình Du không ngần ngại cúi xuống hôn vào nơi ngọt ngào. Đầu lưỡi tinh danh bắt đầu càn quét mật dịch đang trào ra từ trong cơ thể cô.
-Ưm… dơ… Du…
-Không dơ, ngoan.
Anh trườn lên hôn vào môi cô, bên dưới dần cọ sát bắt đầu xác nhập. Cảm giác của Lộ Khiết bây giờ cứ như thân dưới đang rách ra vậy, cô bắt đầu thút thít, gọi anh.
-Híc… anh nhẹ thôi…
-Em thả lỏng một chút… ngoan… bức anh chết mất…
Trình Du yêu thương vuốt ve mái tóc cô khẽ động khi cảm thấy cô đã thả lỏng. Luật động nhẹ nhàng dần khiến cô trở nên thoải mái.
-Ưm… Du… nhanh một chút… anh…
-Như vậy sao?
-Aaa… thật thích… ưm…
Trình Du bị những âm thanh rên rỉ của cô làm cho điên cuồng, nó như một động lực cho anh thúc sâu vào nơi mẩm cảm vậy.
-Ưm… sâu quá… aaa… em ra mất…
Cô bắn ra một dòng nước ấm nóng khiến anh vô cùng hài lòng, khuôn mặt lộ rõ nét thành tựu
-Em mệt không?
-Ưm… anh mau vào… cần anh…
Cứ như vậy, đêm dài là những triền miên không lối thoát. Từng âm thanh va chạm của cả hai cơ thể đều hòa lẫn vào đêm đen. Cho dù hôm nay cô có say hay không? Cho dù ngày mai cô có hối hận hay không thì anh cũng không cần quan tâm nữa.
-Lộ Khiết, anh yêu em.