Mặc Đình Thâm nhướng mắt, hờ hững liếc nhìn Lạc Thiên Ngưng.
không biết tại sao, chỉ là ánh mắt này khiến Lạc Thiên Ngưng cảm thấy rõ ràng Mặc Đình Thâm không vui.
Bởi vì cô nói sẽ đi là minh tinh, nên không vui?
Người đàn ông kì lạ.
Mặc Đình Thâm chỉ liếc nhìn cô, liền không bao giờ nhìn thẳng vào cô nữa.
Ông cụ với cha của Mặc Đình Thâm có chút giao tình, vì vậy Mặc Đình Thâm mới trong núi công việc dành chút thời gian đến Hải Thành để chúc mừng sinh nhật ông.
Hiện tại dường như nhà họ Lạc có ý định phát triển ở Đế Đô, còn phải dựa vào sự chiếu cố của Mặc gia, hợp tác của hai nhà sau còn có rất nhiều.
Bất giác đã đến chập tối, ông cụ bảo Mặc Đình Thâm ở lại nhà tổ tăn cơm, lúc này Mặc Đình Thâm mới ngước mắt lên nhìn Lạc Thiên Ngưng, gật đầu đồng ý.
Món ăn nhà bếp của nhà tổ làm đều là món ông cụ thích ăn. Mặc Đình Thâm gần như không kén ăn, món ăn đem lên đều ăn vài miếng, ngược lại Lạc Thiên Ngưng, bởi vì phải giảm cân, chỉ ngồi bên cạnh tùy ý ăn một chút.
“Thiên Ngưng khẩu vị không tốt?” Mặc Đình Thâm đột nhiên hỏi.
“Đừng để ý tới nó, nó kêu phải giảm cân, cả ngày không chịu ăn cơm đàng hoàng.” Ông cụ cười nói.
Giọng điệu trách móc, nhưng lại kèm sự cưng chiều, mấy ngày này Lạc Thiên Ngưng đã dỗ dành ông cụ rất tốt.
“Giảm cân vẫn cần phải ăn một chút chứ, sức khỏe quan trọng.” Mặc Đình Thâm lại nói.
“Cảm ơn Mặc tổng quan tâm.” Lạc Thiên Ngưng nhạt nhẽo nói.
Mặc Đình Thâm cau mày, mấy ngày trước còn mở miệng ngậm miệng gọi anh là Mặc Đình Thâm, hôm nay liền trở thành Mặc tổng.
Cô gái nhỏ này tính khí cũng rất lớn.
Trên toàn bộ bàn ăn chỉ có Mặc Đình Thâm và ông cụ trò chuyện, Lạc Thiên Ngưng im lặng không hé miệng ngồi bên cạnh.
Sau bữa tối, Mặc Đình Thâm chào tạm biệt với ông cụ, ông cụ nói: “Ông già rồi, Thiên Ngưng thay ông tiễn Đình Thâm.”
Lạc Thiên Ngưng miễn cưỡng đứng lên, tiễn Mặc Đình Thâm đến cửa nhà họ Lạc, xoay người rời đi.
“Quay lại.” Mặc Đình Thâm nói.
Lạc Thiên Ngưng quay đầu lại hỏi: “Mặc tổng còn có chuyện gì không?”
Mặc Đình Thâm bước từng bước đi tới, khí tràng của anh thực sự rất lớn, Lạc Thiên Ngưng từng bước lùi về phía sau, đến khi lùi vào bức tường, Mặc Đình Thâm dựa sát vào cô, hơi thở trong trẻo bao trùm, người đàn ông trầm giọng từ tính hỏi: “tức giận rồi?”
“Không phải, tôi là học sinh trung học, sao dám tức giận với Mặc tổng?” Lạc Thiên Ngưng nói.
“Muốn trở thành minh tinh?” Mặc Đình Thâm hỏi lại.
“Mặt tổng quan tâm đến kế hoạch sự nghiệp của tôi?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.
“Em không làm nổi minh tinh” Mặc Đình Thâm nói.
“Anh dựa vào đâu mà phủ định tôi?” Lạc Thiên Ngưng oán hận nói.
“Bởi vì tôi đã cứu em thoát khỏi cái hẻm đó, một cái Lạc gia có thể khiến em trở nên như thế này, giới giải trí hỗn loạn sẽ ăn thịt em không còn một mảnh xương!” Mặc Đình Thâm đem theo sự trào phúng.
Những gì xảy ra trong con hẻm nhỏ đó là nỗi xấu hổ lớn nhất mà Lạc Thiên Ngưng phải chịu kể từ khi trọng sinh, cô lúc nào cũng tự nhắc nhở bản thân, cô không phải là Rose.
Cô yếu đuối nhu nhược, có thể dễ dàng bị chà đạp!
Giống như Rose đang hấp hối đó, những vết thương, gân chân bị cắt đứt, nửa đêm dù có mơ bao nhiêu lần cô đều không cứu được Mike, cô chỉ có thể nhìn nó chết ngay trước mặt mình.
“Cho dù xương cũng không còn! Thì đó cũng là xương của tôi! Không nhọc Mặc tổng quan tâm!” Lạc Thiên Ngưng lớn tiếng nói.
Cô không phải là Lạc Gia Hân, không phải những danh viện của Hải Thành kia, không muốn nhận được sự xem trọng của Mặc Đình Thâm, vì vậy cô không cần nghe Mặc Đình Thâm răn dạy.
Cô là Rose, sát thủ chỉ muốn trả thù, cần quyền lực rất rất lớn, và rất rất nhiều tiền.
Mặc Đình Thâm đưa tay nhéo nhéo cằm Lạc Thiên Ngưng, chế nhạo “Khiêu khích tôi? Có biết người trước đó khiêu khích tôi xảy ra chuyện gì không?”
Lần đầu tiên anh giận một cô gái nhỏ.
“Mặc tổng còn có thể không giết nổi tôi sao?” cằm Lạc Thiên Ngưng bị véo đau, nhưng vẫn không chịu thua.
“Lạc Thiên Ngưng, lá gan em rất lớn!” Mặc Đình Thâm nói.
“Một cô gái nhỏ, không phiền Mặc tổng quan tâm!” Lạc Thiên Ngưng nói.
Mặc Đình Thâm cười lạnh một tiếng, buông cô ra, nói: “Em nói đúng, tôi hà tất phải quan tâm chuyện nhỏ này.”
Nói xong không đợi Lạc Thiên Ngưng phản ứng lại, liền quay người vào trong xe.
Lạc Thiên Ngưng mơ hồ có thể nhìn thấy người đàn ông ngồi ở ghế sau xe, chiếc Rolls Royce quý giá rời đi không một chút bụi, nhưng nó lại khiến cô khó thở không thể giải thích được.
Cô không biết là vì cuộc cãi vã không thể giải thích được giữa hai người vừa rồi, hay là câu nói của Mặc Đình Thâm, tại sao phải quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt này.
Cô ảo não lắc đầu, Mặc Đình Thâm giống như lời đồn, vui buồn thất thường, đàn ông như này, tốt nhất vẫn là ít tiếp xúc,
Cô xoay người trở lại nhà tổ.