An Hạ rời khỏi nơi đó thì lập tức chạy đến Chu Thị tìm Tiểu A, cô biết hiện giờ chỉ có cậu ấy là có thể biết được tung tích của Chu Hạo đang ở đâu.
Ngồi trong xe An Hạ vừa hồi hộp vừa cảm thấy hào hứng vì cô đã suy nghĩ rất kĩ mới có thể đi đến bước này, cô muốn mọi chuyện được giải quyết nhanh nhất có thể. Nếu ông trời đã sắp đặt số phận cho cô và Chu Hạo gặp nhau và trải qua những biến cố trong cuộc đời, cộng thêm sự trói buộc là Thiên Bảo. Thì cô chấp nhận cho mình một cơ hội cũng như cho gia đình ba người thêm một bước để tiến đến hạnh phúc. . truyện tiên hiệp hay
An Hạ đạp chân ga phóng nhanh về phía trước, rất nhanh xe đã dừng lại ở trước cổng công ty, bước xuống xe An Hạ giao lại chìa khóa cho bảo vệ liền đi nhanh vào thang máy lên tầng cao nhất.
Thấy cô mọi người đồng loạt cúi thấp đầu xuống chào cô một cách cung kính An Hạ thấy lạ và khó hiểu trong lòng.
Tuy đối với mọi người cô không còn xa lạ bởi cô từng làm việc ở đây nhưng không đến mức mà lễ phép với khách như vậy. An Hạ bất giác bước chân lại gần một cô gái đứng gần mình hỏi:
“Nhân viên trong công ty luôn tiếp đón khách một cách kính trọng như vậy sao?”
Nhân viên đó ngay lập tức đứng thẳng người, đầu hơi cúi thấp không nhìn vào ánh mắt của An Hạ nhỏ giọng trả lời cô.
“Dạ không phải, chúng tôi chỉ thể hiện với Tổng giám đốc và những sếp lớn thôi, còn khách hàng đến chỉ cần giữ mức lịch sự bình thường là được.”
Càng nghe An Hạ càng nhíu chặt lông mày hơn, sao cô vẫn chưa tìm ra được đáp án mà cô đang cần vậy. “Nhưng tôi là khách sao phải dùng thái độ này?”
“Dạ sao vậy được, bây giờ cô là Tổng giám đốc của công ty Chu Thị thì làm sao có thể là khách?” An Hạ ngẩng người ra như không tin vào những gì mình vừa nghe, chuyện cô lần trước đến đây để lấy lại chức vụ của Chu Hạo là đúng nhưng sau đó đã bị Lâm Gia Hào sang tên cho anh ta rồi mà.
An Hạ không thể ở lại đây tiếp nữa mà đi lại phòng thư ký nằm sát bên phòng Tổng giám đốc để kiếm Tiểu A.
Tiểu A đang bận soạn mấy hồ sơ chuẩn bị đi giao phó cho nhân viên cấp dưới thì phát hiện có người đang đi về phía mình, cậu ngẩng đầu lên nhận ra là An Hạ đến. Cậu nhanh chóng đứng lên chào cô rồi nhỏ nhẹ nói:
“Thiểu…à không Tổng giám đốc cô đến để nhận chức sao?”
Trên mặt An Hạ không còn vẻ lạnh nhạt và kiêu ngạo nữa mà thay vào đó chính là dáng vẻ thoải mái, tươi cười đi đến đứng trước mặt Tiểu A nở nụ cười thật tươi khiến mặt Tiểu A đơ ra không biết đang xảy ra chuyện gì.
Không lẽ thiếu phu nhân định đuổi cậu khỏi công ty sao?
An Hạ thấy mặt cậu ngày một căng thẳng nụ cười trên môi càng lớn hơn, tay đưa lên vỗ mấy cái lên vai cậu rồi mới nói:
“Đừng quá nghiêm túc như thế, tôi đến có việc muốn hỏi cậu thôi, thả lỏng bản thân rồi cùng tôi vào phòng nói chuyện.”
Nói xong cô xoay người trở lại phòng làm việc của Chu Hạo, bước vào trong cô có thể cảm nhận được hình bóng của anh đang ngồi cặm cụi ký từng văn kiện mà cấp dưới đưa lên, cô nhớ những lúc anh chăm chú đọc hồ sơ, tập trung làm việc sao mà có sức hút quá.
An Hạ khẽ nâng khóe môi cười gượng gạo, hóa ra có những chuyện khi bị lòng hận thù che khuất thì không còn biết để ý gì nữa. Cuối cùng cô đã bỏ qua bao nhiêu mặt tốt của anh để rồi chỉ nghĩ đến cái xấu? Một lúc sau Tiểu A mới chậm rãi bước vào và được sự cho phép của cô mà ngồi xuống đối diện An Hạ. “Tôi muốn cậu nói rõ tại sao tôi lại là người đứng tên tất cả số cổ phần lúc trước tôi mua được và của Chu Hạo nữa?”
Ánh mắt Tiểu A thoáng khựng lại xong sau đó lảng tránh nhìn đi nơi khác, miệng không tự chủ được lắp bắp.
“Tôi…tôi cái này tôi không biết, cô nên hỏi người khác thì hơn.”
An Hạ biết cậu đang giấu mình, có thể do Chu Hạo căn dặn cậu ấy như thế. Vì chỉ có Chu Hạo mới có thể sai khiến Tiểu A làm bất cứ chuyện gì.
“Nếu cậu không nói thì với thế lực hiện tại của tôi cũng có thể biết được sự thật. Tôi khuyên cậu nên thành thật với tôi thì hơn.”
Tiểu A khẽ thở dài, xem ra cậu không thể giấu diếm thiếu phu nhân được nữa. Tuy cậu đã hứa với Tổng giám đốc là không được nói bất kì chuyện gì cho cô ấy biết nhưng tình thế bây giờ nếu không nói e là thiếu phu nhân sẽ náo loạn cả công ty lên cho xem. “Thôi được rồi, tôi sẽ nói cho cô biết hết tất cả.” Sau đó Tiểu A thuật lại những gì Chu Hạo đã căn dặn cậu bao gồm việc chuyển hết số cổ phận sang tên cho cô và chuyện anh đến chăm sóc, trò chuyện với cô hằng ngày để khích lệ cô tỉnh dậy. Chỉ là khi cô đã tỉnh anh lại rời đi xem như bản thân chưa từng xuất hiện ở bệnh viện.
An Hạ siết chặt tay lại, hơi thở phập phồng khi biết được Chu Hạo dám ở sau lưng cô làm những chuyện như vậy. Muốn chuộc tội mà lại đứng phía sau làm âm thầm thì nó còn có ý nghĩa gì nữa.
Cô nhìn Tiểu A lạnh giọng hỏi:
“Tôi muốn biết bây giờ Chu Hạo đang ở đâu?”
“Cái này, thiếu phu nhân cô tìm Tổng giám đốc làm gì?”
“Từ khi nào tôi cần tìm anh ta phải báo cáo cho cậu biết lí do?”
Tiểu A vội đứng bật dậy, ánh mắt lo sợ nhìn cô. “Tôi không có ý đó, chỉ là tôi hỏi thế thôi. Thật ra mấy ngày nay tôi bị mất tung tích của Tổng giám đốc rồi, tôi rất muốn đi tìm anh ấy nhưng chưa có thời gian vì bận công việc của công ty.”
Ánh mắt lo lắng của cô đảo qua lại, tim chợt nhói lên, An Hạ chớp mắt mấy cái rồi chồm người đến gấp gáp hỏi cậu:
“Tại sao lại không có tung tích? Cậu làm việc kiểu gì mà để anh ấy biến mất không thấy tăm hơi như vậy hả?”
An Hạ bắt đầu nổi cáu đứng từ trên cao nhìn xuống quát Tiểu A, cậu ấy nhìn cô đến khiếp sợ. Thiếu phu nhân bây giờ là đang lo lắng cho Tổng giám đốc hay sao? Cô ấy có tình cảm với thiếu gia hả?
Bao nhiêu cầu hỏi cứ quấn quanh trong đầu cậu ngay lúc này, thấy cậu vẫn im lặng không lên tiếng. An Hạ nhịn không được nữa đi qua nắm lấy cổ áo cậu lôi lên.
“Tôi hỏi cậu trước khi anh ấy không có tin tức thì anh ấy đang ở đâu?”
Trong vô thức Tiểu A nhìn chằm vào An Hạ trả lời: An Hạ không thèm đôi co với cậu nữa mà hất cậu
“Ở Đức”
ngã xuống ghế xong đẩy mạnh cửa đi ra ngoài. Tiểu A giật mình chồm người ngồi thẳng lên, ánh mắt trợn to nhìn cánh cửa đang dần đóng lại, miệng lẩm bẩm:
“Thật sự là thiếu phu nhân mà, cô ấy đến tìm Tổng giám đốc còn tức giận khi nghe nói anh ấy mất tích nữa. Có phải sau thời gian Tổng giám đốc ở bệnh viện chăm sóc cho cô ấy mà bây giờ thiếu phu nhân đã chấp nhận thiếu gia rồi không?”
Bước chân An Hạ gấp gáp đi vào thang máy rồi lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến tiếng nói:
“Tôi nghe Quốc Chủ.”
“Cậu cử người sang Đức tìm Chu Hạo cho tôi, bằng mọi giá phải tìm được anh ấy càng nhanh càng tốt.” Cúp máy cô lần nữa gọi cho trợ lý của mình kêu cô ấy đặt cho cô một vé máy bay sang Đức ngay trong chiều. Trước khi bay cô về nhà căn dặn Di Nhã chăm sóc Thiên Bảo giùm cô và cô đi đến nói với Thiên Bảo nhà chờ cô đi đón ba về. Cậu bé nghe vậy liền vui vẻ gật đầu lia lịa đồng ý. Nhìn nụ cười của con trai cô đã biết mình quyết định đúng rồi, chỉ là bây giờ cô cần phải tìm ra Chu Hạo thì mới giải quyết được. Sắp xếp xong mọi thứ cô theo trợ lý lên máy bay rời đi, thuộc hạ của cô đã sang đó trước cô nửa ngày rồi. Nên cô không cần lo lắng việc ăn ở và duy chuyển sau khi sang bên đó.