Nhìn thấy mặt cô bầm tím đến đáng sợ mà cơn tức giận trong lòng Chu Hạo lại bùng nổ, anh cầm lấy điện thoại lên điện cho người điều tra xem ai có gan dám đụng vào cô như vậy. Anh không tin cô lại xui xẻo đến mức có thể gặp bọn chúng, còn nữa đám đó không có nói tiếng Đức lại càng khả nghi hơn. Anh đưa tay cẩn thận chạm vào vết thương trên mặt của cô, ánh mắt đau lòng nhìn cô gái đang ngủ mê man.
“Anh sẽ không để cho em bị thiệt một lần nữa.” Chu Hạo cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán An Hạ một cái rồi mới lấy thuốc bôi lên miệng vết thương, dù đang bất tỉnh nhưng An Hạ vẫn cảm nhận được cái rát khi thuốc ngấm vào. Mày cô nhíu chặt lại, Chu Hạo nhìn càng xót xa trong lòng, tay anh bất giác nhẹ tay hơn.
Mắt lơ đễnh thấy ở cổ cô có vài vết thương, anh nghi ngờ đỡ người cô ngồi lên cởi áo cô ra nhưng khi chạm đến nút áo đã bị bàn tay An Hạ chặn lại, cô thì thầm:
“Không được chạm đến tôi.” Biết cô vẫn còn đang phòng bị đám hồi nãy nên ở bên tai cô anh thì thầm an ủi:
“Ngoan, là anh đây anh không làm gì em cả.” Không biết An Hạ vì quá mệt mỏi mà buông tay hay nghe được giọng nói của Chu Hạo mà cảm thấy an toàn, nhưng sự thật An Hạ đã để tay xuống cho Chu Hạo tiếp tục cởi.
Mắt Chu Hạo đỏ ngầu, hơi thở phập phồng lên xuống, sự nhẫn nhịn của anh dường như đến cùng cực khi thấy được trên vai cô một mảng bầm khá lớn, theo như tỉ lệ thì anh chắc chắn một điều đây là vết tích do cây lớn gây ra.
Hai tay anh siết chặt lại thành nắm đấm, gân xanh trên trán nổi gồ lên trong thật đáng sợ. Nếu như đám côn đồ lúc nãy có ở đây tin chắc Chu Hạo sẽ đánh bọn chúng sống dở chết dở ở đất nước Đức này.
Tay anh ôm lấy cơ thể nhỏ bé đầy vết thương của cô vào lòng, mắt anh đã không còn dấu hiệu tức giận nữa mà thay vào đó là ánh mắt chua xót, mắt ngấn nước nhìn về phía trước.
“Tại sao em lại xảy ra chuyện như thế này chứ? Sao không có ai ở bên cạnh em vậy? Sao không một ai quan tâm em để em một mình ở đây thế?” Sau khi đã sắp xếp cho cô ổn định, anh mới đứng lên nhìn cô thật lâu dù không nở nhưng anh không thể nào xuất hiện trước mặt của cô thêm nữa. Nếu không chuyện anh trốn sang đây coi như uống phí. Chu Hạo thở ra một hơi, anh đi đến ghế sô pha cầm lấy áo vest của mình xoay người đi về cánh cửa định vặn chốt thì phía sau chợt có tiếng nói vang lên:
“Trốn cái gì mà trốn, anh muốn em nổi cáu nữa có phải không?”
An Hạ vừa tỉnh lại thấy anh vẫn còn bên cạnh mình cô vui mừng không hết nhưng chưa được mấy phút lại thấy anh rời đi liền nổi giận. Cô biết anh rất yêu mình và không dám làm gì trái ý của cô nên cô mới có gan nói lên câu nói đó. Xa nhau mấy năm cũng vậy, việc Chu Hạo làm với cô sau năm năm đủ nói lên anh luôn dành sự yêu thương nhất cho cô. Cánh môi Chu Hạo run run, xem ra anh chậm một bước rồi. Nói về sự bướng bỉnh không xem ai ra gì thì có lẽ anh luôn thua cô, thua một cách triệt để nếu không anh cũng không đi đến bước đường này. “Em nói gì anh không hiểu.”
An Hạ bực tức định đứng lên nhưng vừa nhích người thì chăn tuột xuống, cơ thể trắng mịn có nhiều dấu vết xây xát đầy trên đó nhìn rất đáng sợ. An Hạ vừa ngại ngùng vừa tức giận quát:
“Ai cho anh cởi đồ của em?”
Chu Hạo cảm thấy bản thân bất lực thật, anh chưa kịp giải quyết chuyện kia xong thì lại đến chuyện này rồi. Biết thế anh đi sớm hơn một chút có lẽ sẽ không bị tình cảnh như hiện giờ.
“Anh chỉ bôi thuốc cho em chứ không có làm gì đâu.”
“Anh quay lại đây nói chuyện với em mau.” Chu Hạo đưa tay day day thái dương không còn cách nào khác đành xoay người đi đến gần chỗ cô đang nằm. Từ trên cao nhìn xuống anh có thể thấy rõ bộ ngực căng tròn đang phập phồng lên xuống của An Hạ. Anh không nhịn được khẽ nuốt nước bọt rồi quay sang hướng khác.
Xem ra sau khi sinh con cô ấy đẫy đà hơn trước. An Hạ thấy biểu cảm trên mặt anh cô nghi ngờ nhìn theo hướng anh vừa nhìn, phát hiện chăn rơi xuống phân nửa cô đỏ mắt kéo lên che chắn lại ngay. Nhưng như nghĩ ra gì đó, cô ngẩng đầu lên nói: “Em muốn thay đồ.”
Chu Hạo cúi xuống nhìn cô rồi nhìn khắp phòng xem vừa nãy phục vụ đem đồ lên để ở đâu, thấy nó đang nằm im trên ghế sô pha. Anh đi lại lấy đem đến cho cô, An Hạ nở nụ cười gian manh của mình. Cô kéo chăn xuống thân thể cô cứ vậy mà bày ra trước mắt Chu Hạo, anh bất ngờ trước hành động của cô mà xoay người đưa lưng về phía cô. An Hạ nhìn anh bĩu môi chế giễu, vừa mặc đồ vào vừa nói: “Đã cởi đồ người ta sạch sẽ rồi mà còn ngại, hơn nữa con cũng đã có luôn rồi làm như lần đầu thấy không bằng.”
Lông mày Chu Hạo nhướng nhướng, lúc nảy vì quá lo lắng cho cô nên anh không nghĩ đến chuyện này, giờ cô nói anh mới để ý. Nhưng mà khoan đã, tại sao cô lại thay đổi thái độ nhanh như vậy?
“Em có gì nói mau, anh có việc muốn đi.” Cô nhìn thái độ bất cần của anh mà tức không thể nói nên lời, An Hạ đẩy mạnh anh ra, bản thân nhích người một chút bước xuống giường.
“Thân thể chưa bình phục đừng nên cử động nhiều.”
“Anh đừng có đụng em.”Chương mới được cập nhật nhanh nhất trên Truyện 88.net
Nghĩ đến anh muốn trốn tránh cô liền nổi cáu, lấy bức thư trong túi xách ra rồi đi đến quăng mạnh vào người anh. Dĩ nhiên Chu Hạo nhận ra cô vừa vứt cái gì, đây là thư anh nhờ chị hai đưa cho cô trước khi anh rời đi mà.
Thấy anh vẫn im lặng, cô đưa ngón tay trỏ của mình ra chọt chọt mấy cái vào ngực anh.
“Anh hay lắm bỏ lại lá thư cho tôi rồi xem như chuyện như chưa từng xảy ra. Còn nữa tại sao trên người anh có mùi rượu, anh đi uống rượu có phải không? Bác sĩ đã dặn anh như thế nào? Là tuyệt đối không được sử dụng rượu nữa kia mà, anh là đang cố tình không nhớ lời bác sĩ nói có phải không?” An Hạ như một cô vợ nhỏ ra sức trách mắng chồng của mình, Chu Hạo cảm giác như mình đang mơ cứ đứng bất động cho cô mắng như thế nào thì mắng anh không lên tiếng phản bác.
An Hạ thì không nghĩ như vậy, cô tưởng anh đang xem thường lời nói của mình nên càng tức thêm. Cô đi đến giường cầm lấy cái gối đập vào người anh, miệng liên tục mắng.
“Chỉ giỏi uống chứ không giỏi nói, muốn uống chứ gì vậy đi mà uống đến chết luôn đi. Bỏ tôi ở lại làm quả phụ nuôi con luôn đi.”
“An Hạ à! Em rốt cuộc bị sao vậy? Có phải sau khi em tỉnh lại đã bị ảnh hưởng ở đâu không?”
Chu Hạo nắm chặt tay cô lại ngăn không cho cô kích động nữa, trên người cô đang bị thương không thể cử động mạnh. Anh vừa lo cho cô vừa cảm thấy cô hiện tại rất lạ, không phải cô hận anh lắm sao?
“Tôi rất bình thường anh có nghe không, tôi cũng tỉnh táo hơn anh luôn đấy. Tôi hỏi anh tại sao anh lại uống rượu?”
Chu Hạo như một đứa trẻ làm sai mà ngoan ngoãn nhận tội.
“Anh chỉ uống chút mà thôi.”
An Hạ gật đầu coi như biết đáp án, cô xoay người bỏ đi nhưng chưa được mấy bước thì quay lại lần nữa đánh vào người anh.
“Uống một chút cũng không được, khái niệm một chút của anh là cơ thể có thể loạng choạng đứng không vững như vậy sao?”
“Anh làm gì mặc kệ anh, em đừng có quan tâm đến.”
Chu Hạo không muốn đôi co với cô nữa mà thẳng thừng đi ra cửa, nhưng khi bước ra khỏi cửa thì thấy hai tên mặc áo đen chắn hai bên.
An Hạ quay lưng về phía cửa mở giọng thờ ơ nói:
“Cho anh ta đi.”
Chu Hạo khựng chân tại chỗ hồi lâu cuối cùng cũng chấp nhận sự thật đi ra khỏi khách sạn.
An Hạ từ cửa sổ nhìn xuống, hai tay khoanh lại, mắt nhìn chằm vào bóng lưng đơn độc đi trên phố.
“Mặc kệ anh tìm cách trốn em như thế nào, em cũng sẽ bắt anh về cho bằng được.”