Kỷ Đình Dạ mang thẳng Tống Kiều đến bệnh viện, cả quá trình hắn không hề mở miệng nói một câu nào, sắc mặt âm trầm khiến người ta không rét mà run. Tống Kiều cảm thấy bản thân chẳng làm sai cái gì, hắn tức giận thật sự rất vô lý. Nhưng Tống Kiều không hề biết, thời điểm nghe tin cô gặp nguy hiểm Kỷ Đình Dạ đã lo lắng đến mức nào, có lẽ trên đời này ngoài Kỷ Duệ ra thì cô là người đầu tiên khiến hắn mất bình tĩnh như vậy.
Người băng bó cho Tống Kiều là một nữ bác sĩ rất xinh đẹp, cô ấy có nụ cười ôn hòa và giọng nói êm tai. Sau khi giúp Tống Kiều xử lý vết thương, nữ bác sĩ mới cất giọng dịu dàng:
– Chỉ là vết thương ngoài da, tôi đã khử trùng và cầm máu. Cô Hạ này, nguy hiểm luôn rình rập xung quanh ta, là phụ nữ thì càng phải cẩn thận. May mà vết thương lần này không nghiêm trọng lại được chữa trị kịp thời. Chứ nếu như mất máu quá nhiều sẽ nguy hiểm đấy. Vì nhóm máu cô rất hiếm, nên tránh để bản thân bị thương.
Tống Kiều gật đầu. Trong lòng thầm cảm thán, cơ thể yếu đuối thì cũng thôi đi. Bây giờ còn mang nhóm máu hiếm có nguy cơ tử vong nếu xảy ra tình trạng xuất huyết. Phế đến thế là cùng.
Nữ bác sĩ đứng dậy, chào một câu với Tống Kiều rồi đi ra bên ngoài. Kỷ Đình Dạ đã đợi sẵn từ lâu, thấy cô ấy xuất hiện thì cất tiếng hỏi:
– Mẫn Hi sao rồi?
Cô bác sĩ bỏ hai tay vào túi áo blouse trắng, cười đáp:
– Nếu anh đến trễ chút nữa e là vết thương đã lành rồi. Lần tới nếu không có gì nghiêm trọng thì đừng gọi cho tôi, tôi bận lắm.
Kỷ Đình Dạ không nói gì, Phong Khiêm ở phía sau hắn đột nhiên lên tiếng:
– Bác sĩ Giản, có thể phiền cô đi cùng tôi một chuyến không?
– Sao vậy? Lại có thêm cô minh tinh nào đứt tay chảy máu à?
Kỷ Đình Dạ nhíu mày, hạ giọng cảnh cáo:
– Giản Diệp…
Giản Diệp thu lại ý cười, dịu giọng đáp:
– Thôi được rồi, ai bảo chúng ta là quan hệ hợp tác chứ? Hơn nữa chức trách của bác sĩ là cứu người mà, cho dù tôi không thường làm thế cho lắm.
Phong Khiêm đứng phía sau rất muốn nói với Giản Diệp: “Cô nào giống bác sĩ, biến thái thì đúng hơn”. Tuy nhiên anh ta biết mình không có gan nói ra miệng, ai biết lần tới cô ấy có nổi hứng đem mình ra thử độc hay không?
Giản Diệp đi cùng Phong Khiêm, trước khi bước vào thang máy còn không quên hướng Kỷ Đình Dạ nhắc nhở:
– Thỏ trắng nhỏ của anh có nhóm máu hiếm đấy, vẫn nên bảo hộ cẩn thận chút. Còn nữa, trước khi trở về tôi muốn biết tin tức liên quan đến em gái tôi, đừng quên đó.
Kỷ Đình Dạ không trả lời, hắn đẩy cửa phòng bệnh ra đi vào bên trong. Giản Diệp nhìn bộ dạng sốt ruột của hắn mà cảm thấy buồn cười, ai rồi cũng sẽ lao đao vì tình thôi.
Tống Kiều tựa trên giường bệnh, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu nhìn.
– Kỷ Đình Dạ, sao anh vẫn còn ở đây?
– Vậy cô nghĩ tôi nên ở đâu?
Kỷ Đình Dạ nhìn Tống Kiều, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ không chút gợn sóng khiến cô không thể đoán được là hắn đang nghĩ gì. Tống Kiều ho khan, cười gượng đáp:
– Tôi chỉ bị thương ngoài da, hơn nữa anh rất bận rộn nên tôi cứ nghĩ anh đã về nhà rồi.
Kỷ Đình Dạ ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh giường, cất giọng nhàn nhạt:
– Tôi có chuyện muốn hỏi cô nên vẫn chưa thể về được.
Trong đầu Tống Kiều vang lên hồi chuông cảnh báo. Thôi xong, chắc chắn Kỷ Đình Dạ đã sinh lòng nghi ngờ rồi. Mà cũng phải thôi, loại vũ khí mà cô dùng chính là được Đàm Mặc thiết kế riêng, bên trong có chứa một loại độc gây tê liệt cực mạnh. Chỉ cần Kỷ Đình Dạ muốn, hắn ta sẽ tra ra mà không tốn chút sức lực nào.
Kỷ Đình Dạ nhận ra tuy Tống Kiều vẫn bình tĩnh nhưng ánh mắt lại không giấu được sự bất an. Hắn gần như có thể chắc chắn với suy đoán của mình, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng cô nói:
– Cô từng làm phẫu thuật cấy ghép tim phải không?
Tống Kiều sững sờ, trong lòng thầm nhẹ nhõm. Cái tên này đúng là muốn hù chết cô mà. Tống Kiều lấy lại bình tĩnh, cười đáp:
– Tôi không biết, trí nhớ của tôi đã biến mất trong vụ tai nạn lần trước rồi. Để tôi hỏi mẹ thử xem, nếu tôi từng làm phẫu thuật thì bà ấy chắc chắn biết.
– Không cần đâu, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Cô nghỉ ngơi đi, tôi giúp cô làm thủ tục nhập viện.
Kỷ Đình Dạ nói xong thì đi nhanh ra ngoài, vừa rồi hắn nhận ra Tống Kiều đang nói dối. Sự bất an và trốn tránh của cô đã phần nào giúp hắn khẳng định suy đoán của chính mình. Định mệnh quả nhiên thật biết trêu đùa, hắn bây giờ không biết nên làm sao mới được đây. Hạ Gia chết không đáng tiếc, nhưng nếu để cô vì vậy mà tổn thương thì hắn không đành lòng…
Giản Diệp theo Phong Khiêm đến căn cứ bí mật, sau khi có kết quả phân tích mẫu máu của đám người kia, sắc mặt của Giản Diệp trở nên ngưng trọng:
– Anh chắc chắn những kẻ này đều là Hạ Mẫn Hi đả thương?
– Đúng vậy, cách thức ra đòn hoàn toàn giống với lần tiểu thiếu gia bị bắt cóc.
Giản Diệp nhếch môi, xem ra Kỷ Đình Dạ gặp phải đối thủ nặng ký rồi.
– Thỏ con lại biết cắn người, thật thú vị.
Phong Khiêm không hiểu gì, hỏi bằng giọng điệu hoang mang:
– Bác sĩ Giản, có vấn đề gì sao?
Giản Diệp ném báo cáo xét nghiệm lên bàn, cất giọng nhàn nhạt:
– Có đấy, trên đầu chữ sắc có một thanh đao. Còn để cô ta bên cạnh thì Kỷ Đình Dạ không biết sẽ mất mạng ngày nào đâu.
Phong Khiêm cầm lên báo cáo, vừa lướt qua kết quả đã thấy choáng váng. Anh ta không dám tin hỏi lại Giản Diệp:
– Bác sĩ Giản, cô chắc chắn sao?
– Cho dù tôi giúp các anh nghiêm cứu độc dược, nhưng chứng chỉ vẫn là thật đấy. Đám người này có lẽ còn hôn mê mấy ngày, bao giờ bọn họ tỉnh lại anh cứ trực tiếp đến hỏi là được.
Phong Khiêm mím môi, đem theo kết quả phân tích rời khỏi khu căn cứ. Giản Diệp lắc đầu, Kỷ Đình Dạ này tưởng mãnh thú ăn chay sao? Loại phụ nữ này cũng dám day vào.
Diệp Ninh hơn nửa đêm còn lái xe đến quán bar, thấy Đàm Mặc đang ung dung uống rượu thì tức giận bước đến:
– Anh sai người giả danh “Bạch Hồ” đi giết Hạ Mẫn Hi phải không?
– Tin tức cũng nhanh thật. Em tức giận gì chứ? Chẳng lẽ cô ta không đáng chết sao?
Diệp Ninh giật lấy ly rượu trong tay Đàm Mặc, lạnh lùng nói:
– Kỷ Đình Dạ là người như thế nào, anh so với tôi càng rõ ràng hơn. Chọc vào hắn sẽ không có kết quả tốt. Anh làm vậy là có ý gì?
– Là chủ thượng đại nhân của em muốn anh giúp bà ta trút giận, anh đương nhiên sẽ không để bà ta thất vọng rồi. Hơn nữa Hạ Mẫn Hi này là hoa hồng có gai đấy, rất thú vị.
– Anh đủ rồi, chuyện này anh không cần nhúng tay. Muốn lấy mạng cô ta tôi sẽ tự mình làm.
Đàm Mặc cau mày, hắn chậm rãi tiến về phía Diệp Ninh.
– Bảo bối, em đang lo sợ gì vậy? Là sợ Kỷ Đình Dạ tìm đến, hay là mạng sống của Hạ Mẫn Hi?
Diệp Ninh gạt tay Đàm Mặc ra, gằn giọng:
– Tôi chỉ sợ anh nhất thời phát điên, khiến công sức bấy lâu của tôi đều đổ sống đổ bể.
– Em đúng là có chấp niệm rất lớn đối với những kẻ từng bỏ rơi mình, không biết nên nói em cao thượng hay ngốc nghếch nữa.
Diệp Ninh từ chối cho ý kiến, chỉ cần bản thân cô nhận định là xứng đáng thì cô sẽ kiên trì. Những gì cô muốn biết về Rose có rất nhiều, cô không thể để bà ta cảnh giác hơn nữa.