Gần 3 giờ sáng Sở Dịch được tài xế đưa về.
Thím Chu đang ngủ nghe có tiếng xe về nên đã chạy ra.
– ông chủ, bà chủ không về cùng ngài sao ?
Sở Dịch nhíu mày khi nghe câu hỏi từ thím Chu.
– cái gì mà không về cùng ?
Sở Dịch tuy say rượu nhưng đầu óc vẫn còn ý thức, biết được mình đang nghe những gì và nói những gì.
– bà chủ chẳng phải đi đón ngài về sao ? Tôi thấy cô ấy ăn mặc rất xinh đẹp, xách túi rời khỏi nhà. Tôi nghĩ là đi đón ngài về nên không có hỏi, sợ bị mắng như lần trước.
Thím Chu chỉ là nói những gì mình biết và những gì mình đoán mà thôi.
– cả đêm không về sao ?
Sở Dịch muốn xác nhận lại Thẩm Nhược Lệ đã về hay chưa.
– có lẽ là về rồi hoặc có lẽ là do tôi ngủ say quá không biết được…
Thím Chu còn chưa nói xong thì Sở Dịch đã loạng choạng một mình đi lên phòng tìm người.
Cánh cửa phòng mở ra chỉ là một màu đen, không có ai cả.
Phòng của hắn và phòng của Thẩm Nhược Lệ đều không có người.
– thím Chu, bác đi ngủ đi. Không cần lo cho cô ấy, cô ấy có chân đi thì sẽ có chân về.
Thẩm Nhược Lệ lớn như vậy, cô ta đã đi thì sẽ biết đường về. Hắn cũng không quá lo lắng mà đi về phòng mình để ngủ.
Thẩm Nhược Lệ cũng không phải là lần đầu không về nhà. Nên thái độ của Sở Dịch lúc này là rất bình thường.
Sáng hôm sau
– thím Chu, Lệ Lệ đã về chưa ?
Sở Dịch ngủ dậy là lúc 10 giờ. Bởi vì hôm qua uống quá nhiều rượu nên có chút đau đầu mới ngủ dậy muộn như thế.
Vừa xuống nhà không nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Nhược Lệ nên hắn đã quan tâm.
– tôi đã vào phòng bà chủ xem qua nhưng cô ấy vẫn chưa về. Có lẽ là ngủ nhờ ở nhà bạn nên mới về muộn thôi.
” ting ting ” điện thoại của Sở Dịch có tin nhắn hình ảnh gửi đến.
Là của một số lạ gửi đến.
Sở Dịch liền mở vào xem.
Là hình ảnh của Thẩm Nhược Lệ và một người đàn ông đang thân mật trên giường.
Còn có cả video HD âm thanh rõ ràng.
Hai tay của Sở Dịch nắm chặt thành quyền.
Đấm mạnh xuống bàn ngay trước mặt.
– ông chủ, ngài không sao chứ ?
Thím Chu thấy sắc mặt của Sở Dịch có chút bất ổn liền lên tiếng quan tâm.
– hôm qua trước khi rời khỏi nhà Lệ Lệ đã mặc gì ?
Thím Chu khó hiểu nhìn Sở Dịch.
Câu hỏi này có liên quan gì đến việc cả đêm không về của cô ta.
– trước khi rời khỏi cô ấy mặc một chiếc đầm màu đỏ, tóc búi cao, còn mang một chiếc túi xách màu bạc rất lấp lánh.
Sở Dịch nhắm mắt giữ bình tĩnh.
Sở Dịch biết rõ lai lịch của người đàn ông ở trong hình lên giường cùng với Thẩm Nhược Lệ.
Người đàn ông này là Hà Bảo, 40 tuổi. Là một ông chủ lớn trong hắc đạo, có quan hệ mật thiết với các cán bộ cấp cao. Mọi người đều gọi ông ta là Bảo gia. Nhân tình bên cạnh hay trên giường đều không ít, là một người háo sắc, ham tiền, độc ác.
Có thể nói là một người có thân phận khó day vào. Sở Dịch chưa từng qua lại hay làm ăn với loại người như Hà Bảo.
Thẩm Nhược Lệ lại day vào ông ta thì xem như là xui xẻo khó dứt ra được.
” điều tra cho tôi, xem đêm qua Thẩm Nhược Lệ đã đi đâu ? Bây giờ đang ở cùng với ai ? “
Sở Dịch điện thoại hạ lệnh xuống.
~
– mấy ngày nay lên lớp thế nào rồi ? Em đã quen chưa ?
Mỗi ngày lúc 6 giờ Nhược Giai đều phải đến lớp học cho các bà mẹ trước khi sanh để học tập cách làm thế nào chăm sóc em bé.
Âu Dương Đằng tuy bận rộn nhưng vẫn dành thời gian lên lớp cùng với cô.
– em cảm thấy chăm sóc em bé thật vất vả. Em nghĩ mẹ em trước kia nhất định cũng đã rất vất vả để nuôi dưỡng em, dạy dỗ em.
Nhược Giai mỗi lần nhắc đến mẹ mình đều rất buồn.
Mẹ cô vô duyên vô cớ bị trúng gió mà chết. Trong khi mẹ cô là người vô cùng khỏe mạnh.
Sự ra đi đột ngột của mẹ cô khiến cô cả đời hối hận vì thời gian cuối cùng đã không thể ở bên bà. Còn không được mặt của bà lần cuối cùng trước khi chôn.
– đừng buồn chứ. Những ngày tháng buồn đó đã là quá khứ rồi, em hãy nhìn về tương lai đi. Ngoài bác gái ra thì vẫn còn rất nhiều người yêu thương em như chị, anh trai của chị và Vi Vi.
Ly Na an ủi cô để cô không nghĩ những chuyện không vui trước kia.
– chị, em biết chị muốn tạo cơ hội cho em với anh Đằng. Nhưng mà trong lòng của em đã có hình bóng một người, có lẽ cả đời này em cũng sẽ không thể yêu thêm người khác được nữa. Cho nên chị …
Nhược Giai nói thẳng ra như vậy chỉ là không muốn Ly Na dồn nhiều tâm sức như vậy cuối cùng đều bị uổng công phí sức.
Âu Dương Đằng là người đàn ông tốt, cô không xứng để có được diễm phúc bên cạnh anh. Anh xứng đáng gặp được người con gái tốt hơn cô.
– chị biết rồi. Chị biết rõ em yêu ai nhưng tình yêu của em sẽ được hồi đáp lại sao ? Giai Giai, chị biết em vì sao không trành giành Sở Dịch với Thẩm Nhược Lệ. Nhưng em có từng nghĩ đứa bé trong bụng của em cần có cha không ? Em có biết nó không những cần tình yêu của mẹ, mà còn cần sự yêu thương của cha không ? Chị biết em luôn tôn trọng và kính nể Thẩm Nhược Lệ nhưng em có từng nghĩ đến những gì cô ta làm là muốn đoạt mạng của em không ? Tình yêu là thứ phải tranh đấu mới có được, chứ không phải là em đẩy người mình yêu cho người phụ nữ khác. Như vậy không phải là hạnh phúc mà là đang tự đày đọa bản thân.
Ly Na nói nhiều như vậy chỉ mong có thể đánh thức được sự mạnh mẽ trong người của Nhược Giai.
Ly Na không muốn nhìn thấy một Nhược Giai yếu đuối, nhu nhược. Mà là muốn nhìn thấy một Nhược Giai mạnh mẽ hoàn toàn khác.
– em có thể làm được sao ?
Nhược Giai cảm thấy lời nói của Ly Na hoàn toàn đúng.
Nhưng cô không có đủ mạnh mẽ hay bản lĩnh để thay đổi bản thân.
– chỉ cần em muốn thì sẽ được. Có muốn học không ?
Nhược Giai gật đầu.
– vậy thì từ hôm nay chị sẽ dạy em làm thế nào để trở nên mạnh mẽ. Làm thế nào để giữ được hạnh phúc vốn thuộc về mình. Quan trọng hơn là cách trị trà xanh hạ lưu như Thẩm Nhược Lệ.
Nhược Giai cũng chỉ gật gật đầu.
– trước tiên em phải học chính là làm sao để tống cổ Thẩm Nhược Lệ. Chỉ cần em giải quyết được cô ta thì những trà xanh khác đều chỉ là cỏn con.